Lưu Vũ sách cặp đi trên con đường quen thuộc trở về cô nhi viện, vừa mới về cậu đã bắt gặp nhiều ánh mắt xăm soi của nhiều người.
" Thằng đó cũng sắp đủ tuổi rồi nhỉ."
" Nhanh biến đi là vừa, sao chỗ chúng ta lại có một đứa không biết điều như thế."
Một người phụ nữ lớn tuổi nói với đám trẻ bên cạnh :" Nhớ đừng lại gần nó nha."
Những đứa trẻ ngây thơ nghe lời răm rắp, dù sao thì bọn nhỏ cũng rất sợ Lưu Vũ.
Lưu Vũ cũng quen cảnh này mà đi về phòng, nói là phòng thôi chứ thật ra cũng chẳng có gì. Căn phòng trông hơi sập xệ và nhỏ hẹp, vừa mở cửa vào đã có mấy con chuột chạy tứ tung.
Mọi người đều được ngủ chung ở một căn phòng khác lớn hơn và điều kiện cũng tốt hơn đây rất nhiều.
Lưu Vũ cũng không quan tâm mà ném cái cặp ra bên cạnh tiếp tục ngủ do tối cậu còn bận đi làm nữa, dù sao đây cũng là cách duy nhất cậu có tiền chính đáng mà không phải đi bóc lột của kẻ khác.
Chị Lam biết Lưu Vũ đã về thì mang phần cơm sang cho cậu, thấy cậu đang ngủ cô cũng không đánh thức mà đặt ở bên cạnh rồi cẩn thận đóng lại cửa phòng.
Khi Lưu Vũ tỉnh dậy cũng là 6 giờ chiều, cậu chỉnh trang lại quần áo rồi đi làm, cậu nhìn thấy khay cơm kia thì liền biết là chị Lam mang tới.
Tuy đã nguội ngắt nhưng Lưu Vũ cũng không chê mà ngồi ăn hết một lượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-cung-hoc-ba-vay-ma-lai-yeu-nhau-roi-/3714582/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.