- Ba mươi tệ!
Lần này chính Chu Viên Triều cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ở vào những năm tám mươi, lương một công nhân cũng chỉ mười bảy, mười tám đến hai mươi hai, hai ba tệ. Như ở bưu điện này một nhân viên bình thường cũng chỉ nhận được hai mươi tệ một tháng, ngay cả lương một phó trưởng như y tính cả các loại trợ cấp cũng chỉ được hai lăm hai sáu tệ, vậy mà một thằng nhóc như hắn lại đòi mua một lúc ba mươi tệ tem khỉ. Một cái tem khỉ tám hào, vậy ba mươi tệ là sẽ mua được gần bốn trăm cái, đối với bưu điện Hải Trang mà nói thì đây bằng lượng bán gần ngày Tết, bằng ba bốn ngày lương rồi.
- Hai người mua cho nhà máy hả?
Chu Viên Triều hỏi Phương Bân. Y tự nhủ, nhìn kiểu cách của hai người này không giống nông dân, dựa vào con mắt đánh giá của một bưu cục phó như y thì điều này không thể sai được. Nếu như hai người này mua cho nhà máy thì ngần ấy cũng chẳng đáng là bao, mà ở cái trấn Hải Trang này nói đến nhà máy thì chỉ có thể là nhà máy cán ép Tần Tây. Nhưng y đến đây cũng nửa năm rồi tuyệt nhiên không thấy nhà máy Tần Tây sang đây mua tem, bởi hầu hết tem của họ đều được bưu điện huyện đưa đến tận nơi.
Nhưng ngoài nhà máy ra thì làm gì có người dân nào nua nhiều tem đến thế, y vẫn cảm thấy thắc mắc.
Phương Bân cười một cách miễn cưỡng, vừa nghe Phương Minh Viễn nói muốn mua ba mươi đồng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/32697/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.