Chương trước
Chương sau
Tiếng nói non nớt của Phương Minh Viễn ở trong sân tuy không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vang trong lòng ông bà Phương. Bà liền ôm Phương Minh Viễn vào trong lòng, mắt đã ứa lệ.
- Thằng nhỏ này, thật là hiếu thuận. Tuổi còn nhỏ, làm sao đã biết phải kiếm tiền cho ông bà nội dưỡng già rồi! Ông nó, hai chúng ta thương yêu nó cũng không uổng, phải không ông?
Ông Phương cũng không ngừng cay cay nơi sống mũi, nó nói gì cũng không dự đoán được, cháu nội có thể trả lời như vậy khiến ông vô cùng ấm áp trong lòng.
- Tiểu Viễn đã nghĩ muốn kinh doanh cái gì chưa?
Giọng nói của ông Phương có mang chút khác thường, tuy rằng khi nói ông đã cố gắng hết sức mình để giữ giọng được bình thường.
- Thầy giáo đã dạy, dân lấy ăn làm đầu! Đói bụng là khó chịu nhất! Cháu nghĩ bà nội làm bánh bao ngon như vậy, chỉ cần dạy cho chú Út biết làm, chú Út lại ra ngoài đẩy xe đi bán nhất định sẽ kiếm được tiền! Ông nội, ông xem mỗi sáng, bày một quán nhỏ bên đường sớm một chút, người đông như vậy, cháu mua bát sữa đậu còn phải lâu muốn chết!
Trong lòng Phương Minh Viễn muốn nói , người đã 30 tuổi rồi, lại muốn nắm bắt giọng điệu của đứa trẻ 6, 7 tuổi để nói, thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
Ông Phương giật mình, tuy nói rằng cả nhà Ông Phương mỗi ngày ba bữa đều ăn ở nhà, nhưng gia đình Phương Thắng vì do hai vợ chồng có khi phải làm ba ca, Phương Minh Viễn có khi chỉ có thể ra ngoài ăn sáng, nói không chừng cũng đúng. Đối với tay nghề của bà lão bạn đời của mình, ông Phương rất tin tưởng, ai không biết họ Phương khéo tay, tuy rằng một năm không làm bánh bao được mấy lần, nhưng mùi vị thì khỏi phải nói, làm bạn ăn một lần rồi lại muốn ăn nữa. Nói như vậy, đây cũng có thể là con đường kiếm tiền. Hơn nữa bà xã năm nay chẳng qua cũng mới ngoài năm mươi, cũng không phải đi làm, làm buôn bán nhỏ cũng không mệt gì.
- Vậy tại sao phải lôi kéo chú Út làm nữa?
Ông Phương hỏi tiếp.
- Thì chú Út rảnh mà, không phải ông bà nội vì công việc của chú ấy đều lo lắng đến bạc đầu sao? Hơn nữa bố và bác đều có việc làm, ông bà nội tuổi thì đã cao rồi, chú Út không làm thì ai đi làm đây? Cháu muốn chú Út kiếm tiền giúp đỡ ông bà, chứ không phải để ông bà kiếm tiền nuôi chú út!
Phương Minh Viễn làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại với vẻ mặt ngây thơ
- Thực ra cháu có thể giúp bán bánh bao, nhưng cháu không biết làm bánh!
Ông bà Phương đều không đừng được bật cười thằng nhỏ này, còn dám nói, làm gì có đứa trẻ 6 tuổi nào đi bán bánh bao.
- Ông nó này, ông cảm thấy ý của Tiểu Viễn như thế nào?
Bà nội có chút dao động trong lòng. Khi còn trẻ, vì có nhiều con, việc trong nhà cũng nhiều, bà từ sáng đến tối bận đến nỗi chân trước đá chân sau. Bây giờ con cái đều trưởng thành rồi, cũng đều đã đi làm rồi, ông xã cũng nghỉ hưu rồi, cháu nội cũng chỉ có một đứa là Phương Minh Viễn, cho nên nghe được Phương Minh Viễn đưa ra ý muốn buôn bán, chính mình lại có thể có việc làm, trong lòng có chút dao động.
Ông Phương hơi do dự một chút, để bà xã làm quán hàng ăn nhỏ, đây vốn dĩ không có gì, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, chính mình cũng có thể giúp đỡ, con cái trong nhà cũng có thể góp một tay, nhưng để Phương Bân đi làm việc này, nó sẽ không tránh khỏi có chút thiếu tự tin trong lòng. Dẫu sao bây giờ mới là thời kỳ đầu cải cách mở cửa, mọi người vẫn còn coi trọng việc ăn cơm nhà nước, cầm bát cơm sắt. Bây giờ cách tự mưu sinh, làm ăn theo hộ cá thể phần đông là người từ trong nhà tù ra làm, chuyện này mà truyền ra ngoài, không tránh khỏi khiến thể diện của ông Phương có chút tổn hại.
- Làm một quán bán đồ ăn vặt thì không có gì, cũng có thể trợ giúp một ít trong nhà, nhưng để Phương Bân đi, có được không?
- Ông nội, chú Út bây giờ cũng không có việc làm, ông nhất thời cũng không tìm việc cho chú ấy được, để chú ấy làm việc một chút không tốt sao? Không phải chú thím thường nói, cưỡi lừa tìm ngựa sao?
Phương Minh Viễn thổ lộ ra những điều trong lòng, kéo tay ông Phương nói
- Nếu như có công việc thích hợp, để chú Út đi làm trở lại cũng không muộn mà?
Phương Minh Viễn đã có chủ ý từ trước, trong lúc này, muốn để bố mẹ đi biển rõ ràng là không thực tế, quen bưng bát cơm sắt rồi họ không nhìn rõ hiện thực, chưa thấy con đường cùng trước mắt, nói gì thì cũng không đồng ý. Hơn nữa dù cho có ý muốn đi biển, trước mắt trong nhà cũng không có vốn khởi nghiệp, trong lòng hắn có vô số ý tưởng kiếm tiền, nhưng không bột đố gột nên hồ, hơn nữa hắn mới là đứa trẻ 6 tuổi. Ngược lại ông trời cho mình một cơ hội, chú Út bây giờ đã thành người không có việc làm, vừa lúc khi mọi người đều còn đang lưỡng lự, chiếm thị trường trước, kiếm lấy thùng vàng trước nhất đã, đợi đến khi mọi người đều biết đi biển có thể kiếm được tiền, khi đó thì đã muộn rồi!
Chỉ cần chú Út làm được quán bán hàng ăn vặt, Phương Minh Viễn mới không sợ. Chỉ cần lên thuyền của mình rồi, thì đừng nghĩ đến việc nhảy xuống nữa. Hơn nữa việc này đối với chú Út mà nói, cũng là một việc lớn để thay đổi cuộc đời. Phương Minh Viễn nhớ rất rõ, về sau công việc của chú Út của rất bất trắc, khi bố mẹ chuyển đến Yên Kinh, vẫn chưa vững chắc, vẫn là làm công cho người khác.
- Cưỡi lừa tìm ngựa sao?
Bà Phương ánh mắt sáng lên, nét mặt vui mừng nói
- Ông nó, nghe xem, Tiểu Viễn nói thật hay, cưỡi lừa tìm ngựa, trước tiên để tên ngốc kia đừng làm mấy việc tồi tệ, không cần biết kiếm nhiều hay ít, ít nhất nó sẽ không đến thị trấn đi lang thang, cũng giảm tụ tập cùng bọn lưu manh cả ngày cùng nhau quấy rối! Ngày sau có cơ hội thích hợp, ông lại nghĩ cách cho nó vào nhà máy, vậy là tốt rồi.
Ông Phương nhìn Phương Minh Viễn, trong ánh mắt tưởng như là đều phát sáng láp lánh, đứa cháu nội này của mình, thật đúng là không phải người bình thường, lời nói này nếu như là con cả nói ra, thì không có gì là kỳ lạ, nhưng đứa trẻ 6 tuổi có thể nghĩ được việc này, như vậy rất đỗi không bình thường.
- Dạ, ông nội!
Phương Minh Viễn quyết định giải thích thêm cho ông Phương, trong dự tính của hắn nhất định phải có chú Út, nói gì thì nói lần này cũng phải thúc đẩy :
- Trong câu truyện xưa thầy giáo có kể cho chúng cháu nghe có nói rằng, không nên để toàn bộ trứng trong một chiếc giỏ xách, làm như vậy nếu một khi có điều bất trắc thì sẽ không bị vỡ hết. Ông xem bố cháu, còn có bác nữa đều vào nhà máy làm việc, như vậy nếu một ngày nào đó không phát lương nữa, như vậy thì có gì tốt? Nếu như chú Út có thể làm được việc này, tới khi đó nhà chúng ta cũng có con đường rút lui.
Ông Phương kinh ngạc há to miệng, tuy nói rằng nó không cho rằng nhà máy to như thế sẽ có ngày không trả lương, nhưng một đứa trẻ nhỏ có thể nhận thức để lại con đường rút lui cho mình, thật khiến ông kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.