Khi Phương Minh Viễn quay trở lại Phụng Nguyên thì đã là ngày hai mốttháng một, từ đế đô bay thẳng đến Phụng Nguyên. Mặc dù vẫn chưa chínhthức vào kì nghỉ, nhưng các cuộc thì trong đại học đã chấm dứt. Nhân lúc mới bắt đầu học kì mới, Phương Minh Viễn liền thi lại mấy môn học cầnthiết! Thần sắc của hắn có chút tiều tụy nhưng tinh thần lại có vẻ rấtphấn khởi! Chỉ có điều ở phi trường hắn lại bất ngờ thấy được hai bóngdáng.
- Triệu Chủ tịch, Lý Chủ tịch, các anh đây là...
Phương Minh Viễn có chút thắc mắc nói. Lý Đông Tinh và Triệu Tự An đồng thờixuất hiện ở sân bay Phụng Nguyên, là muốn đi đâu khảo sát hay hội họp gì sao?
Lý Đông Tinh vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn, cười cười nói:
- Chúng tôi tới đón anh đấy!
- Đón tôi sao?
Phương Minh Viễn lại càng thấy kỳ quái, cho dù là Phương gia hiện giờ đã không như trước nữa thì bằng giao tình giữa bọn họ cũng không cần phải longtrọng như vậy chứ?
Triệu Tự An gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi cùng lão Lý là cố ý tới trước đón tiếp cậu!
- Chuyện này có hơi chút làm tôi khó hiểu, hai vị cố ý tới trước đón tiếp tôi? Vì sao?
Phương Minh Viễn không hiểu ra sao nói.
Lý Đông Tinh và Triệu Tự An một trái một phải sánh vai cùng Phương MinhViễn đi ra khỏi, lên xe Triệu Tự An rồi Lý Đông Tinh lúc này mới cườinói:
- Mấy ngày hôm trước, ở Phụng Nguyên đột nhiên truyền ramột 'Lời đồn", Lưu Trì của Bình Xuyên nắm giữ 8% cổ phần của Công ty lợi quyền, hàng năm có thể thu được bốn năm trăm vạn nguyên tiền hoa hồngtừ đó, lời đồn này đã dẫn phát ra một làn dư luận kịch liệt rộng lớn tại thành phố Phụng Nguyên. Mà đối với lời đồn này, Lưu Chủ tịch đươngnhiên là dứt khoát phủ nhận, nhưng Công ty lợi quyền bên này lại úp úpmở mở, thái độ vẫn không rõ ràng xác thực! Khiến cho đám dân thành thịlại càng tò mò thếm, chẳng lẽ Phương thiếu lại không biết gì sao?
Phương Minh Viễn lúc này mới chợt hiểu, xem ra Nguyên Trọng Khải này vẫn tương đối thức thời, mặc dù mấy ngày gần đây mình không rảnh bận tâm đến việc này, y vẫn cứ ngoan ngoãn tác động đến Lưu Trì! Cũng không biết y đãlàm sao mà thuyết phục những cổ đông khác của Công ty nữa.
- Ừ, việc này tôi biết!
Đối diện với hai người này Phương Minh Viễn cũng không có cái gì phải giấu diếm cả, thoải mái mà thừa nhận.
- Sao nào lão Lý, tôi đã đoán chính là cậu ta mà!
Triệu Tự An mang theo vài phần đắc ý nói
- Công ty lợi quyền gây thêm nhiều phiền toái cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây như vậy. Theo cách hành xử của Phương thiếu thì sao có thể đểcho bọn họ chỉ bồi thường ít tiền là xong việc được? Hơn nữa, Lưu Trì ởkhu Bình Xuyên những năm gần đây có được thành tích gì đáng nói đâu? Còn không phải là ăn theo lão Lý anh và Lã Lương sao! Đến mức ấy mà còn cóngười ôm cái chân thối của hắn, muốn hắn trở thành Bí thư Quận ủy BìnhXuyên, muốn gây họa cho Bình Xuyên thêm vài năm nữa chắc ? Phương thiếulàm sao có thể cho phép hắn càn quấy tiếp như vậy chứ ?
Trên mặt Lý Đông Tinh cũng lộ ra thần sắc như đã đoán biết được, đối vớingười tiếp nhận chức vụ của mình, đối với những hành động mà Lưu Trì làm cũng rất không hài lòng. Huyện Bình Xuyên khi còn trong tay Lý ĐôngTinh, lúc ấy vẫn thuộc hạt Duy Nam, tốc độ phát triển kinh tế cao, mấynăm liên tục đã thành huyện phát triển tốc độ nhanh nhất tỉnh Tần Tây.Cũng chính bởi vì vậy mà thành phố Phụng Nguyên mới có thể cứng rắn đemtách huyện Bình Xuyên ra khỏi hạt Duy Nam, sửa thành khu Bình Xuyên!
Thành tích này có thể nói là chiến tích hiển hách nhất của Lý Đông Tinh trong chính trị cho tới bây giờ, cũng đánh một dấu quang vinh trong con đường làm quan sau này. Lý Đông Tinh đương nhiên hy vọng khu Bình Xuyên cóthể tiếp tục duy trì như vậy, trở thành hạt minh châu chói mắt nhất tỉnh Tần Tây. Nếu được như vậy thì mặc dù không phải do y làm chấp chính thì lúc mọi người nhắc đến kì tích của Bình Xuyên, cũng tuyệt đối là khôngquên được Lý Đông Tinh y.
Nhưng từ sau khi Lý Đông Tinh được điều đến thành phố, Lưu Trì tiếp nhận chức vụ Chủ tịch quận, bởi vì Lã Lương cũng không mấy để ý đến những gì gã làm. Tuy rằng khu Bình Xuyên vẫnphát triển kinh tế theo hướng tốc độ cao, nhưng người sáng suốt đều biết rằng Bình Xuyên đã bắt đầu đi xuống dốc, chẳng qua là đang có quán tính trước kia thôi. Mà hai năm gần đây thì hướng suy tàn của Bình Xuyên lại càng hiện rõ, trong khi thành phố Khang An bởi vì phát hiện có túi dầunên quốc gia đã đầu nhập món tiền khổng lồ để khai thác, kinh tế bắt đầu xuất hiện trạng thái thăng hoa. Những chuyện này làm sao có thể khôngkhiến Lý Đông Tinh nảy sinh oán niệm với Lưu Trì?
Nếu như chỉ lànhư vậy, Lý Đông Tinh cũng chỉ có thể bất mãn trong lòng, chứ cũng không làm gì được kẻ có nơi chống lưng ở tỉnh và trung ương như Lưu Trì. Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã trở thành Bí thư Quận ủy mới của Bình Xuyên, tiến thêm một bước nữa trên con đường làm quan! Nhưng chuyện cổ phầncủa Công ty lợi quyền bị bung ra lại khiến Lý Đông Tinh thấy được cơ hội trong đó!
Về phần Triệu Tự An, bởi vì hai người đều có quan hệtốt với Phương gia, đều nhờ sự ủng hộ của Phương gia mà tiến bước, trởthành cán bộ Phó Chủ tịch thành phố. Cho nên bình thường hai người cũngrất hay qua lại với họ. Mà đoạn thời gian gần đây, Triệu Tự An ngoại trừ tham gia đủ loại hoạt động truy điệu, thì đều bận bịu chuyện thiệnthành lập dự án hai ngàn vạn nguyên từ cùng với hai nhà nhà máy điện tử, đàm phán với tập đoàn Đức Quang. Trong đó dự án hai ngàn vạn nguyên từthiện có chút liên quan với bộ môn do Lý Đông Tinh chủ quản, cho nên hai người cũng thường xuyên thảo luận với nhau.
Vừa lúc Phương MinhViễn bị Tô Hoán Đông suốt đêm gọi tới đế đô, Triệu Tự An khi ấy mặc dùcũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, nhưng ngày hôm sau cũng hiểuđược! Bi thống rất nhiều, cũng không khỏi có chút khiếp sợ, chẳng lẽ TôHoán Đông gọi Phương Minh Viễn đến đế đô cũng là bởi vì ông già sắp quađời sao?
Triệu Tự An càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này,nhìn vào quy mô sản nghiệp hiện giờ của Phương gia, không tính những gì ở Nhật Bản mà chỉ cần mấy doanh nghiệp ở quốc nội và Hongkong, thì cũngcoi như gia tộc đứng đầu trong nước rồi! Hơn nữa Phương gia có danhtiếng tốt như vậy, ít có gia tộc nào trong nước có được. Hơn nữa có quan hệ như vậy với Tô Hoán Đông, quen biết những lãnh đạo trong nước kia,cũng là điều khó có được! Ông ta luôn luôn coi trọng những người trẻtuổi, nhất là những thanh niên tuấn kiệt giống Phương Minh Viễn, tuổicòn trẻ đã tạo ra được sản nghiệp lớn tới mức khiến người đời khiếp sợ,hoàn toàn có khả năng đã gặp mặt trước đó!
Nếu như Phương MinhViễn suốt đêm đi tới đế đô chính là vì gặp ông ta lần cuối, thì quả làthâm ý! Cho dù ông ta có qua đời, nhưng những lãnh đạo mà ông đã dẫn dắt kia vẫn còn đó,, yêu ai yêu cả đường đi, chắc sẽ thêm vài phần kínhtrọng với Phương Minh Viễn ? Lực ảnh hưởng của Phương gia có thể vì thếmà tiếp tục mở rộng ?
Việc này hắn cũng không giấu diếm Lý ĐôngTinh, khiến Lý Đông Tinh khá bất ngờ, nhưng kết quả phân tích ra cũnggiống như y. Càng tăng thêm sự tin tưởng kết thành đồng minh với Phươnggia và Phương Minh Viễn!
Cho nên, khi bọn họ biết được Phương Minh Viễn hôm nay sẽ trở về từ đế đô Phụng Nguyên, liền chờ trước ở sân bay!
- Nếu đó là ý của Phương thiếu thì chuyện đó liền đơn giản rồi!
Lý Đông Tinh cười lạnh nói
- Lưu Trì đến bây giờ còn chết không thừa nhận kìa! Nếu như chúng ta lấyđược chứng cứ xác thực thì cho dù không thể kéo hắn ngã ngựa, thì ítnhất cũng có thể đưa đá hắn ra khỏi Bình Xuyên! Hừ hừ, tốt nhất là đemhắn đá ra khỏi tỉnh Tần Tây đi!
- Hả ?
Phương Minh Viễn có chút lạ, đem đã Lưu Trì khỏ Bình Xuyên, đây là chuyện hắn hyvọng, nhưng muốn làm như vậy thật thì cũng có chút khoa trương. Dù saochú của gã, Lưu Khởi Bàn hình như vẫn là lãnh đạo Tỉnh ủy cấp cao, mọingười không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, trước khi Lưu Khởi Bàncòn chưa xuống đài thì muốn đuổi tận giết tuyệt Lưu Trì ở tỉnh Tần Tâycũng là khó khăn to lớn, tuyệt đối là không như bình thường!
-Phương thiếu còn không biết sao, chính là hai ngày trước, trên Tỉnh ủyđột nhiên truyền tới tin đồn Lưu bí thư bị điều động đi rồi! Hình như là bị điều chuyển đi tỉnh nào đó ở tây bắc thì phải!
Triệu Tự Ankhóe miệng mỉm cười nói. Đối với Lưu Trì, y cũng không xa lạ gì, cũngkhông có hảo cảm—— Lưu Trì ỷ vào chú mình mà làm mưa làm gió ở thành phố Phụng Nguyên người người điều biết. Mà Triệu Tự An và Phương gia quanhệ không tệ cho nên trước khia lúc hai người gặp mặt, cũng chỉ là thảnnhiên mà chào hỏi.
- Sao ?
Chuyện này thì thật sự làPhương Minh Viễn cũng không biết. Phương Minh Viễn hơi giật mình, cũngkhông khỏi vui mừng nhướng mày. Triệu Tự An nếu đã nói với mình như vậy, thì việc này chỉ sợ là đã đúng đến chín phần mười rồi! Những tin đồn ởHoa Hạ từ trước đến nay đều rất chuẩn! Nếu Lưu Khởi Bàn bị điều khỏitỉnh Tần Tây, như vậy Lưu Trì không thể nghi ngờ sẽ mất đi một chỗdựalớn rồi!
- Phương thiếu, lần này ở tỉnh sẽ không có ai lải nhảivới Phương gia nữa rồi! Phương thiếu lần này Phương gia có thể vung rộng tay mà hành động rồi!
Triệu Tự An đầy thâm ý nói. Sau khi biếtđược tin tức này, Triệu Tự An có thể nói là mừng rỡ như điên. Nếu nhưthật sự có thể để cho Phương gia thoải mái tay chân thì được lợi lớnnhất đương nhiên không ai qua được thành phố Phụng Nguyên rồi! Ít nhấtlà đám người thất nghiệp khiến người khác đau đầu kia, có khả năng sẽthật sự bắt đầu được cắt giảm rồi.
Mà những lãnh đạo trên tỉnhkia đối với chuyện Phương gia quật khởi, phần lớn đương nhiên là hoannghênh. Dù sao hiện giờ Hoa Hạ chỉ có thật sự phát triển kinh tế mới làthành tựu mới kiên cố nhất. Chuyện này còn khiến lãnh đạo trung ươngthưởng thức hơn cả mấy công trình môn kiểm kia nữa!
Mà những gìmà Phương gia những năm gần đây đóng góp cho việc phát triển kinh tếtỉnh Tần Tây, cũng là đều nhìn ở trong mắt, nhớ tại trong lòng đấy.Không cần nói gì khác, chỉ riêng đường ống dẫn dầu hoa nga của Tần Tâyđã mang đến lợi ích kinh tế kinh người rồi! Mà vì vậy đã mang đến nguồnđầu tư cá nhân tiến vào tỉnh Tần Tây xây dựng nhà máy, đối với việc phát triển kinh tế tỉnh Tần Tây cũng có tác dụng thúc đẩy rất lớn.
Chẳng qua bởi vì Lưu gia ở trung ương coi như là căn cơ thâm hậu, Lưu KhởiBàn lại đang có chức vị cao ở tỉnh, nên những người khác cũng không muốn vì Phương gia mà đối đầu với Lưu gia, cho nên mới vừa không tán thành,cũng không phản đối! Hiện giờ trung ương đã cố ý điều Lưu Khởi Bàn đirồi, chuyện này theo góc độ nào đó mà nói, cũng là thắng lợi của nhữngđồng minh của Tô Gia!
Phương Minh Viễn rất vui mừng, cũng là cóchút khó hiểu, những ngày mình ở đế đô này, cũng không có ai nhắc nhởhắn, không ngờ lại còn có chuyện này!
Lúc này, di động của Triệu Tự An vang lên, y nhìn thoáng qua, liền tiếp lên nói:
- Giám đốc sở Tô, xin chào, tôi là Triệu Tự An! Dạ dạ, Phương thiếu quả thật ở chỗ của tôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]