Chương trước
Chương sau
Sato đưa bọn họ đi thẳng về phía trước, bên trong tất nhiên sẽ có nhữnghành động xấu xa có ý gây lũng đoạn việc xuất khẩu đất hiếm của TrungQuốc, đưa ra những lời phê bình khéo léo.

-Những hành động nàycủa Phương không những vi phạm nguyên tắc giao dịch thị trường quốc tế,có ý đồ gây ảnh hưởng thậm chí gây nghi ngờ trên thị trường giao dịchđất hiếm quốc tế, khiến nhiều công ty bất mãn! Sau này khó bảo đảm cácquốc gia Âu Mĩ đưa ra kháng nghị kịch liệt đối với quý quốc. Hơn nữa,hành động này của anh ta còn vi phạm giao ước ban đầu năm đó giữa các vị lãnh đạo Nhật Bản và Trung Quốc!

Bộ dạng Sato tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Lưu Trì vẫn giữ bình tĩnh, chỉ có điều trong lòng hắn đang nổi lên một đợtsóng, tất nhiên hắn không hoàn toàn tin vào mấy lời lẽ quỷ quyệt củaSato, đất hiếm nói cho cùng cũng là một loại thương phẩm,nếu tăng giábán lên, chính là vi phạm tình hữu nghị Trung Nhật, người Nhật Bản cũngđã sớm vi phạm vô số lần! Từ khi cải cách mở cửa Trung Quốc đã phải ngậm bồ hò làm ngọt với người Nhật Bản không biết bao nhiêu lần?

Nhưng hắn cũng không ngờ, Phương gia lại có thể không chế đến 75% tài nguyênđất hiếm của Trung Quốc, hơn nữa còn có thể bức ép con quái vật của công ty sản vật Tam Tỉnh Nhật Bản phải phái người đến thương thảo như vậy.Hơn nữa theo ý của Sato, rất nhiều công ty của Nhật Bản, Mỹ, Hàn Quốc và Châu Âu đang phải đối mặt với tình cảnh tương tự công ty sản vật TamTỉnh của Nhật. Việc này ngay cả mơ cũng không ngờ.

Không ngờ Phương gia đã phát triển tới mức này, có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của thị trường quốc tế.

-Hóa ra Sato đến Phụng Nguyên là để đàm phán việc nhập khẩu đất hiếm với Phương gia!

Lưu Trì ngộ ra nói,

-Khó trách mấy người Sato còn phải đến Trung Quốc.Tinh thần chuyên nghiệpcủa Sato thật khiến cho người ta khâm phục! Chúng ta phải cạn ly vìchuyện này!

Bốn người ăn từ tối đến trưa, ai cũng ngà ngà say. Rồi mới chia tay ra về!

Mấy người nhân viên đỡ Sato và cây chính của Tam Tỉnh lên xe, cửa xe vừađóng, nhanh chóng rời quán rượu, Sato mắt say lờ đờ ngồi ngã lệch ở ghếsau lập tức ngồi thẳng dậy, mà cây chính của Tam Tỉnh vốn say mắt khôngmở nổi cũng mở mắt ra!

-Sato ông nghĩ mấy người đó độ tin cậy bao nhiêu?

Cây chính của Tam Tỉnh nói.Phương ở tiệc rượu đã nói với Sato để ở giữathúc đẩy giao dịch. Tất nhiên Lưu Trì cũng đồng ý nhưng hắn cũng đề cậpđến việc hi vọng nhận được đầu tư từ công ty Tam Tỉnh.

Sato quét ánh nhìn qua hắn nói:

-Tam Tỉnh, cho dù những gì hắn nói có bao nhiêu độ tin tưởng chúng ta cũngmuốn thử xem. Ở Nhật Bản, là chính sách mà chúng tôi đưa lên có ảnhhưởng đến chính phủ và có lợi cho chúng tôi. Nhưng ở Trung Quốc đa phầnlại là các doanh nghiệp tả hữu chính phủ! Mặc dù Phương gia là một doanh nghiệp lớn, một quận nhỏ thì không làm gì được họ, nhưng Phương giacũng không thể thấy mà không nể mặt họ một chút! Còn về dự án đầu tư,Phụng Nguyên là thành phố hạt nhân của tỉnh Tần Tây, lại tiến vào yếuđạo ở cổ họng của khu vực Tây Bắc. Công ty ở đây đã bố trí mấy công tyđầu tư cũng không chắc không dùng tới!

Nếu đổi lại là người khác, Sato đã lười giải thích cho bọn họ, nhưng đối với cây chính của TamTỉnh, ông ta phải kiên nhẫn giảng giải!

Cây chính của Tam Tỉnhmặc dù rất khinh thông người Trung Quốc, nhưng vẫn có vài phần kính nểSato, dù sao có thể làm người phụ trách một ban ngành, đều có nhân tàithật sự trong công ty sản vật Tam Tỉnh Nhật Bản. dù hắn xuất thân khôngphải là tệ, nhưng nếu không thể đạt được thành tích xuất sắc gì trongcông ty của gia tộc, như vậy sau này sẽ bị gia tộc đẩy ra không chăm sóc nữa!

-Hơn nữa, theo tin tình báo tôi được biết,gia tộc của LưuTrì ở Trung Quốc vẫn có tầm ảnh hưởng rất lớn, mấy vị trưởng bối tronggia tộc hắn, có một người vẫn nhậm chức trong Ủy ban nhân dân tỉnh TầnTây, có lẽ Phương gia thấy mặt hắn trong gia tộc thì đàm phán sẽ dễ dàng hơn một chút!

Sato nhẹ thở dài nói. Mặc dù ông thông quaMiyamoto mới được Phương gia mới đến đàm phán việc nhập khẩu đất hiếm.Nhưng việc này không có nghĩa là ván đã đóng thuyền!

Thế giớihiện nay,một việc mua bán phải thảo luận từ ba đến năm tháng, thậm chíba năm thì cũng chẳng có gì lạ. Có khi còn xuất hiện đàm phán đến bướccuối cùng sắp vào cửa rồi mà còn bị thất bại.

Vị trí của Sato ởcông ty sản vật Tam Tỉnh Nhật Bản hiện nay có chút không ổn định, nếunói không thể thuận lợi đàm phán với Phương gia có lẽ sẽ bị điều đến một ngành an nhàn hơn để an dưỡng tuổi già! Nhưng năm nay ông ta chẳng quamới 47 tuổi, đang là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, kết quả như vậy tấtnhiên ông không thể nào chấp nhận nổi.

Đoàn người Sato trở về khách sạn trong cổ thành, vừa đúng lúc gặp đoàn người Nciku về ăn cơm.

Mấy người Nciku ai cũng mang chút hơi men, đi đứng liêu xiêu, Nciku một tay khoác lên vai cao gầy của cô thư ký, hơi lảo đảo đi đến cửa. Đang đivào trong suýt nữa va vào người Sato.

Sato đẩy Chính Thúc Tam Tỉnh tránh khỏi mấy người Nciku. Đoàn người đi thẳng đợi cho đoàn người Nciku đi trước.

-Bọn Mĩ đáng ghét!

Chính Thúc Tam Tỉnh tức giận nói. Ở Nhật Bản, người Nhật Bản gặp người Mĩ,trước tiên là thấp hơn ba phần, đến Trung Quốc, họ vẫn phải nhượng người Mĩ vài phần1

-Bọn Tam Tỉnh!

Sato có chút đau đầu nói. Đối với người Mĩ, ông cũng không mấy hứng thú, nhưng cũng không cần thiếtphải như Chính Thúc Tam Tỉnh, gặp lần nào chửi lần đấy?

Sángmùng tám tết, Nciku vừa giơ tay trước ngực, vừa bước vào phòng mình. Màphía sau ông ta, cánh cửa phòng trong vẫn khép chưa đóng, có thể thấymột người đẹp ngực to mông nở, cơ thể mỹ miều. Tối mùng sáu bỗng có mộttrận tuyết lớn, khiến thành cổ lấp đầy một màu trắng, thời tiết vốn khôhanh đã bắt đầu ẩm ướt lên vài phần.

Nciku đứng trong sân tập thể dục. Mặc dù bây giờ ông tuổi tác cũng không phải là trẻ, nhưng thể chất vẫn rất tốt, để ông cả một đêm vất vả sáng hôm sau ông vẫn có thể dậysớm.

Tính toán ra đã đến Phụng Nguyên được 4 ngày, bốn ngày đótrôi qua muôn màu muôn vẻ, không hề vô vị, nhưng vẫn chưa được gặpPhương Minh Viễn, việc này khiến Nciku không yên lòng cho lắm.

Nciku nhìn góc bên kia sân,ở bên đó, đều là một lũ thấp,chúng cũng không thểnào gặp được Phương Minh Viễn như ông. Điều này khiến ông vui hơn mộtchút!

-Ah?

Nciku phát ra một tiếng nhỏ, ông thấy cửa mấytên lùn đó có ba gian được mở ra, đây là một việc rất mới, ông vẫn nhớbọn lùn đó từ hôm đến đây, sáng đã dậy từ rất sớm. Hơn nữa tối qua bọnlùn đó cũng không biết nổi điên cái gì, mười một mười hai giờ đêm vẫncòn nghe tiếng ồn ào từ bên đó.

Nhưng sau đó Nciku liền mở to hai mắt,từ trong căn phòng ba gian đó có 5,6,7,8…13 cô gái da vàng bước ra, những cô gái đó tóc tai bù xù, không ngừng ngáp, đi thành nhóm hai bangười, cười cười nói nói đi ra khỏi khách sạn! Mấy người trong đó cònthấy Nciku, còn hôn gió về phía ông!

-My god!

Nciku ngạcnhiên nhìn bóng dáng mấy cô gái bước khỏi khách sạn, theo ông được biết, không phải Trung Quốc đang nghiêm cấm mại dâm rất nghiêm khắc sao? Tạisao mấy tên lùn đó còn tìm được nhiều gái như vậy? Sở dĩ ông nghĩ nhưvậy là vì mấy hôm nay, một là Nciku không thể rõ bọn lùn trước mặt rốtcuộc là có bao nhiêu gái nữa, hai là những cô gái đó bất luận là khíchất và lời nói tuyệt đối không phải lfa người Nhật!

Mặc dù ôngcũng không hiểu Trung Quốc lắm, những cũng ít nhiều biết được pháp luậtcủa Trung Quốc,hơn nữa ngày đầu tiên họ đến Phụng Nguyên, người đến sânbay đón cũng đã từng nhắc nhở họ. Lẽ nào những người Nhật Bản này khôngsợ cảnh sát Trung Quốc sao? Nếu người Nhật Bản có thể có phải mấy ngườicác ông cũng có thể? Nciku không lạ lẫm gì với gái Nhật,nhưng gái TrungQuốc thì thật sự vẫn chưa từng tiếp xúc!

Khi ông còn đang sửng sờ thì một người nữa lại bước vào khách sạn, chính là Quách Bân, ấy ngàyhôm nay vẫn đưa đón mấy người Nciku.

-Ông Aalbake, ông dậy rồi!

Nhìn thấy Nciku, Quách Bân nhanh chóng đi tới.

-Ông Quách, chào buổi sáng! Hôm nay lại định sắp xếp cho chúng tôi tiết mục gì vậy?

Nciku thoải mái cười nói, mặc dù chỉ là một người bình thường, nhưng mấy ngày này Nciku lại có chút phách lối nào, mặc dù trước nay ông chưa từng gặp Phương Minh Viễn nhưng ông cũng ít nhiều biết được tỉ mỉ từ Cameron.Ông thật không muốn vì sự cao ngạo của mình mà mất đi cơ hội khó có được này!

Quách Bân cười nói:

-Chào buổi sáng, ông Aalbake,nếu hôm nay ông không có nơi nào muốn đi, Phương thiếu gia muốn tôi hỏichút, 10h ông Aalbake có thời gian rảnh không!

-Àh?

Nciku nháy mắt thậm chí còn tưởng tai mình nghe nhầm, nhưng ông đã nhanh chóng phản ứng,

-Qúa tốt rồi!Qúa tốt rồi! 10h à?

Nciku nhìn đồng hồ, kim đã chỉ 7h30!

-Vâng, 10h,chúng ta 9h30 phải đi rồi!công việc của Phương thiếu gia rất nhiều,tôi không hi vọng mọi người đến muộn!

Quách Bân nghiêm mặt nói.

Nciku liên tục gật đầu nói:

-Không thánh vấn đề! 9h30, tôi đảm bảo sẽ đi!

Hai người không chú ý đến cửa sổ phòng bên cạnh, Mitsui Masaki đang trầm mặt xuống nhìn họ!

-Bọn đáng ghét! Bọn Mĩ đáng chết!

Mitsui Masaki lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.