Cò vé lắc đầu mấy cái, cái tay Đại Chu Mạt này, lọat vé cho suất chiếu lúc một rưỡi đẹp như thế, đã có thể bán hết từ sớm rồi. Vẫn còn đợi đến giờ này, vẫn còn đợi đến lúc suất chiếu 20 phút này sắp bắt đầu sao?
Phương Minh Viễn nắm hai tay lại nói:
-Thế thì hết cách rồi, đến chúng ta còn đang thiếu một vé đây.
-Hai trăm đồng một vé!
Cậu thanh niên cao giọng nói. Phương Minh Viễn cơ bản là không buồn đáp lại, chỉ là vẫy vẫy tay đuổi rồi mà thôi.
-Hai trăm năm mươi đồng!
Cậu thanh niên lại nói.
Phương Minh Viễn có chút mất kiên nhẫn ngẩng đầu nói:
-Đừng có nóimột hai trăm năm mươi, có 2 hai trăm năm mươi chúng ta cũng không bán! Tôi đã nói với cậu rồi, đây là vật không thể bán.
-Vậy chúng tôi bỏ 700!
Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng.
Phương Minh Viễn với những người ở đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba người đứng dậy sau lưng hai cậu thanh niên kia, còn trẻ, chỉ khoảng hơn 20 tuổi đầu. Một người mặc âu phục giầy da, Phương Minh Viễn bỗng nhăn mày, mấy người này, có vẻ gì đó rất cứng ngắc.
-Ngươi có biết cái gì gọi là thứ tự không hả?
Người thanh niên bực tức quát lên!
-Nhưng chúng tôi ra giá cao hơn, người ra giá cao hơn có vé, không phải sao? Người đứng đầu mặc âu phục nói.
-Họ không phải người Trung Quốc sao?
-Câu này của người mặc âu phục nói thừa, trong số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153513/quyen-5-chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.