Phương Minh Viễn nhìn Giang Lạc Sơn dùng ánh mắt nói:
-Ai đến trước?
Giang Lạc Sơn dứng dậy nói:
-Tổ trưởng Hồ, lời của ông khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi không ông quyết định thế nào về việc chúng tôi đánh nhau. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, những người nhàn rỗi trên xã hội này mười giờ hơn còn chạy vào trường náo loạn, vậy các ngài cảm thấy đó là điều bình thường sao?
Phương Minh Viễn khẽ lắc đầu, câu chất vấn của Giang Lạc Sơn thật sự có chút lệch lạc! Gặp phải kẻ giảng đạo lý người ta còn có thể nói đạo lý ư, nhưng đụng phải tên chủ vô lý, thì khác nào tú tài gặp quân lính, muốn nói đạo lý cũng không rõ.
Hai hàng lông mày của Hồ Hán Sóng dựng ngược lên nói:
-Vị sinh viên này, những lời anh nói là có ý gì? Mười giờ hơn thì mọi người không được vào sân trường, quy định đối với sinh viên trong trường đại học Cộng Tế Hoa Đông là như vậy, những người nhàn rỗi thì sao? Những người nhàn rỗi thì không được vào trường ư? Đừng nói đến những người nhàn rỗi trong xã hội, ngay những kẻ ra tù vào tội, chỉ cần họ mãn hạn tù, đồng ý vào trường học hành, thì chúng tôi cũng giơ hai tay đồng ý! Ai không có lúc mắc sai phạm cơ chứ?
Hàng lông mày của Giang Lạc Sơn nhíu lại, lời của Hồ Hán Bác không thể nói là sai, nhưng…
-Pa pa pa pa…
Tất cả mọi người trong phòng hướng ánh nhìn về phía tiếng vỗ tay của Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153500/quyen-5-chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.