-Hi! Chị Vu! Chúng ta đến rồi đây!
Người trẻ tuổi tay cầm camerachào hỏi Vu Nhụy và nói. Cùng Vu Nhụy xuống xe ở thành phố Thương Đô,tiền lương một năm cũng khá lớn, một việc tốt như vậy đối với người chưa vào được bao lâu như hắn, quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống! Chonên, hôm nay vừa nghe Vu Nhụy gọi tới, không cần nói hai lần, hắn liềnkhiêng camera tới đây.
Hắn chớp mắt nhận ra trong đám người nàycó Phương Minh Viễn, trong lòng hơi lo lắng một chút, tuy rằng từ đầutới cuối Vu Nhụy không nói gì về thân phận chính xác của Phương MinhViễn nhưng thằng ngốc cũng biết thân phận của Phương Minh Viễn khôngphải là nhỏ---- xe công vụ sang trọng như vậy ở trong nước, không phảiai cũng có thể có được.
Ánh mắt hắn hướng về đôi vợ chồng trungniên kia, còn ôm đứa con trong lòng, trong lòng vô cùng thương hại----các ngươi có thể tìm phiền phức nhưng sai người rồi.
Vợ chồngMinh Ngọc Công lúc này cũng choáng váng, tuy rằng bọn họ không nghe rõSở trưởng Trâu và Liễu Ngọc Ninh nói gì, nhưng mới đi ra đã nhìn thấyđài truyền hình. Mặc kệ, dù là đài truyền hình thành phố hay đài truyềnhình tỉnh, đều không phải là đèn cạn dầu. Mà một khi ảy ra việc lớn, cólẽ cha hắn và anh hắn có thể tới…có lẽ ép không được. Mà phải là khôngđược nói. Minh Ngọc Công cũng hiểu được những việc mình làm là tự bôiden gia đình mình.
-Yên lặng, mọi người yên lặng.
Sở trưởng Trâu kêu lớn:
-Nơi này không phải chỗ mọi người nói chuyện, Giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153465/quyen-5-chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.