Chương trước
Chương sau
-Ông chủ Vu, ông muốn đi đâu đây?

Vu Phượng Quân nhận thức đượcngwoif bước vào cửa chính là Phó giám đốc sở cảnh sát tỉnh TrungNguyên—— Vu Liệt! Tuy rằng, hai người đều họ Vu, năm trăm năm trước làmột nhà, nhưng trên thực tế, Vu Liệt với hắn lại như nước với lửa!

Kỳ thực nguyên nhân cũng rất đơn giản, cậu em út của mối tình đầu của VuLiệt, đương nhiên không phải là bà xã của hắn hiện tại, trong lúc tiếnhành giải phóng cải tạo thị chính một vài năm trước, bị thuộc hạ của VuPhượng Quân đánh gãy chân, cưỡng chế phá dỡ phòng. Tuy rằng, sau đó hắnđược chữa trị kịp thời, nhưng lại để lại di chứng —— lúc hắn đi, chỉ cần hơi chú ý một chút, có thể nhận thấy được là hắn đi khập khiễng. Tuyrằng , sau đó thuộc hạ của Vu Phượng Quân cũng bị bắt vào nhà giam,nhưng do sự can thiệp của Vu Phượng Quân, chỉ bị phạt thời hạn hai nămtù, còn hoãn lại ba năm chấp hành, chỉ phải bồi thường chút tiền thuốcmen. Kết quả như vậy, Vu Liệt đương nhiên là không thể chấp nhận.

Hơn nữa điều càng khiến Vu Liệt tức giận chính là, sau khi thuộc hạ của VuPhượng Quân bị phán quyết, đã được Vu Phượng Quân đưa đi tỉnh ngoài,khiến cho Vu Liệt muốn trả thù cũng không được. Đương nhiên, nếu đúngnhư ý của Vu Phượng Quân, đương nhiên là không muốn dễ dàng đắc tội vớivị Phó giám đốc sở cảnh sát, nhưng không chịu nổi trong những người tốtkết giao với Vu Phượng Quân, có những người không qua lại với Vu Liệt,bị Vu Phượng Quân bức bách, cũng chỉ có thể như thế.

Có sự trởmặt này, mối quan hệ hai bên tự nhiên ngày càng gay gắt, hơn nữa VuPhượng Quân và không ít vụ án hình sự trong thành phố đều có chút ítquan hệ, Vu Liệt vẫn luôn muốn tìm được điểm đột phá, thái độ đối địchnày cũng ngày càng rõ ràng. Nếu không phải Vu Phượng Quân có không ítquan hệ, thì Vu Liệt đã sớm đem hắn vào danh sách đối tượng cần theodõi, chứ quyết không để anh ta tiêu dao tự tại đến bây giờ.

Nhìnthấy Vu Liệt đột nhiên xuất hiện, Vu Phượng Quân trong lòng càng thêmđịa bối rối, càng có thêm dự cảm chẳng lành. Anh ta cười nói:

Hóa ra là Giám đốc Vu, anh cũng đến đây sao? Ha ha, tôi vừa rồi uống hơi nhiều nước, cần đi ra ngoài một chút!

-Uống hơi nhiều nước nên phải ra ngoài một chút?

Vu Liệt nhắc lại đầy thâm ý:

-Ông chủ Vu không phải luôn luôn khoe khoang thận mình tốt sao. Chẳng phảihàng đêm đều làm chú rể đó sao? Sao mới uống có chút nước liền vội vãvào nhà vệ sinh vậy? Cậu Triệu, cậu Mã, các ngươi mang thêm vài anh emđến, cùng ông chủ Vu đi một chuyến, cũng đừng làm ông ấy lạc đường ngaytrong trụ sở làm việc đấy nhé!

-Vâng!

Bọn người phía sau Vu Liệt đồng thanh trả lời! Vu Phượng Quân lúc này mới chú ý tới. Sau Vu Liệt còn có sáu gã cảnh sát khác!

Vu Phượng Quân biến đổi sắc mặt, Vu Liệt này cần gì phải phái người đitheo hắn, rõ ràng là muốn giám sát, khống chế hành tung của hắn!

-Ông chủ Vu, tôi hy vọng ông sẽ quay lại đây trong vòng năm phút tới, ôngchắc cũng không muốn các vị lãnh đạo ở đây phải chờ ông đi toilet đúngkhông?

Vu Liệt mỉm cười nói, chỉ có điều nụ cười ấy ở trong mắtcủa Vu Phượng Quân, lại giống như con mãnh thú đang trêu đùa con mồi của mình vậy!

Vu Phượng Quân sắc mặt trầm xuống nhường Vu Liệt, đira sau cửa lớn, nhìn trước nhìn sau. Vốn dĩ chỗ này trước đây cũng cómấy người biến mất không để lại tung tích gì. Vu Phượng Quân trong lòngcảm thấy có chút không ổn. Anh ta rút di động ra, định gọi đi nhưngkhông có tín hiệu! Vu Phượng Quân trong lòng càng cảm thấy rối bời.

Vu Phượng Quân nhìn trước nhìn sau, lúc này ở trụ sở cũng đã có không ítnhân viên đến, hắn vừa mới bước vào phòng làm việc, định gọi bằng máy cố định thì một gã cảnh sát đã xuất hiện ở ngay trước mặt hắn, sắc mặtlạnh lùng nói:

-Ông chủ Vu, đây không phải là nhà vệ sinh, ngài vào nhầm rồi!

Vu Phượng Quân nói:

-Tôi gọi một cuộc điện thoại cũng không được sao?

-Đương nhiên là ông có thể gọi điện thoại, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhởông một câu. Giám đốc Vu chỉ cho ngài năm phút, ông chủ Vu có muốn cáclãnh đạo đều phải chờ ông không? Nhà vệ sinh ở bên kia, ông chủ Vu mời!

Viên cảnh sát nói.

-Vậy tôi không đi nhà vệ sinh nữa, chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi đi là được chứ gì?

Vu Phượng Quân tức giận nói:

-Việc này chẳng lẽ các ngươi cũng quản?

-Rất xin lỗi, ông chủ Vu. Giám đốc Vu sở dĩ lúc ấy không giữ ông lại ở phòng hội nghị là bởi vì ngài muốn đi vệ sinh. Tục ngữ nói, người có ba cáigấp, dù là già trẻ trai giá, thành niên hay chưa thành niên, bất cứ aicũng khó mà nhịn nổi, đếm lúc không nhịn được nữa rồi thì phải mau chóng giải quyết chuyện gấp trước, Giám đốc Vu mới đồng ý cho ngài đi. Nếuông chủ Vu không cần đi vệ sinh nữa, như vậy hãy mau theo chúng tôi trởvề. Thời gian của các lãnh đạo rất gấp, đừng đề họ phải chờ ngài!

Viên cảnh sát dường như không chút lùi bước nói.

-Ngươi!

Vu Phượng Quân tức giận nhưng vẫn phải cười mà nói:

-Các ngươi đây chẳng phải là đang hạn chế tự do thân thể của ta sao?

- Chúng tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo mà thôi, nếu ôngchủ Vu muốn nghĩ như vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào!

Viên cảnh sát kia vẫn lạnh lùng nói:

-Sau chuyện này, ông chủ Vu có thể phản ánh lại tình hình với sở, truy cứutrách nhiệm của chúng tôi. Nhưng hiện tại, nếu ông chủ Vu không định đivệ sinh nữa, thì xin mời cùng chúng ta trở về.

Khi đó, lại có thêm hai gã cảnh sát khác tiến đến, một trái một phải kẹp chặt Vu Phượng Quân ở giữa.

-Được được, tôi đi vệ sinh!

Vu Phượng Quân giận dữ hét. Đây mới là người dưới mái hiên, không thểkhông cúi đầu. Vu Phượng Quân mặc dù có điên đến mức nào, cũng hiểuđược, ở cục thế như hiện nay, đã không còn có thể cò kè mặc cả gì đượcnữa rồi. Nếu hắn cứ đôi co mãi như vậy, mấy tên cảnh sát này chắc chắnsẽ cưỡng ép mình phải đi. Hắn chỉ có trông chờ vào may rủi, lúc đi vàophòng vệ sinh rồi thử xem sao.

Phòng vệ sinh của tầng này nằm ởphía góc, phía bên cạnh cách đó không xa chính là thang máy đi xuống,tuy nhiên Vu Phượng Quân cũng không dám ôm hy vọng gì nhiều. Bởi vìphòng hội nghị nằm ở tầng thứ mười sáu trong tòa nhà mười tám tầng này,không đi thang máy, mà đi thang bộ, thì khẳng định là sẽ bị đối phươngđuổi theo. Hơn nữa, đối phương cũng đã có sự chuẩn bị trước, như vậy thì tầng dưới chắc chắn cũng sẽ có người gác. Vu Phượng Quân chỉ hy vọngvào cái di động của mình, trong toilet có thể có chút tín hiệu!

Trước ánh mắt dị nghị của nhân viên trong cục, một đoàn người dừng lại trướccửa phòng vệ sinh, điều khiến Vu Phượng Quân đau khổ hơn chính là, không ngờ có ba gã cảnh sát đi theo hắn vào cả toilet, ba người kia xếp thành hình tam giác kẹp chặt hắn ở giữa. Trong toilet còn có hai gã có lẽ lànhân viên công tác tại cục đang hút thuốc, thấy cảnh tượng này, cũng vội vàng né đi ra ngoài.

-Đồng chí cảnh sát!

Vu Phượng Quân nén giận nói:

-Tôi không có thói quen đi vệ sinh mà cứ bị người ta nhìn chằm chằm đâu, các người không thể chờ bên ngoài được sao?

Tên cảnh sát cầm đầu chỉ đưa tay lên, xem đồng hồ rồi thản nhiên nói:

-Ông chủ Vu, tính cả thời gian chúng ta trở về, ông còn ba mươi giây giải quyết vấn đề sinh lý của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.