Chương trước
Chương sau
Người nói chuyện đúng là Trần Trung. Trong lòng ba người Vương Mãnh mừng rỡ, cái nhìn khinh miệt của mấy người cảnh sát đã thay đổi, di chuyểnvề phía Trần Trung.

-Thế là tiêu rồi!

Ngườicảnh sát trẻ tuổi nhất kia hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì đặt mông ngồi xuống mặt đất. Anh ta cũng không thể nghĩ ra được, khi mà bọn VươngMãnh xuất hiện trước mặt Lưu Hải Ngọc, Lưu Hải Ngọc sẽ có phản ứng nhưthế nào. Đợi tới khi sự việc xong xuôi, Lưu Hải Ngọc sẽ có cách giảiquyết bọn này tội làm mất mặt anh ta trước mặt mọi người. Vẻ mặt haingười còn lại cũng là than thở xin tha, không biết làm thế nào cho phải.

-Ôi…mọi người à, để tôi nói các anh cái gì cũng tốt!

Cuối cùng viên cảnh sát chạy tới chà chà chân, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.Có lúc miệng cũng có thể gây tai họa. Đánh rắn giập đầu là một việc tốtnhưng cũng phải đề phòng chó trong nhà cắn người.

Phương Minh Viễn dừng bước trước sân ga, ba người Triệu Nhã, bốn người Trần Trung, còn có bôn người Vu Nhị đứng bên cạnh hắn.

Lưu Hải Ngọc đột nhiên chỉ vào hai người phía sau nói:

-Alô, các anh đang làm gì vậy?

Vu Phượng Quân lúc này mới chú ý thấy,ở phía sau hai người, một ngườithanh niên trẻ tuổi không ngờ cầm một chiếc camera. Lúc này, sắc mặt VuPhượng Quân, Lưu Hải Ngọc và Mã Đắc Quang đều tái bét. Bọn họ thật không thể ngờ Phương Minh Viễn này, một mét, không ngờ còn có người mang xetới đưa đón.

-Đang làm gì vậy?

Vu Nhị cố tình nói,

-Chẳng lẽ nói mà mọi người không hiểu sao?

Vu Phượng Quân nghiến răng, nghiến lợi nói :

-Quách tử, tiểu Lã, các cậu mang vật kia đến cho ta!” hắn và Mã ĐắcQuang, Lưu Hải Ngọc đã nói như vậy, không thể lưu bọn Phương Minh Viễnlại làm chứng cứ được.

-Vu Phượng Quân, cướp đoạt tàisản người khác trước mặt mọi người như vậy, hơn nữa lại trước mặt cảnhsát, tội không thể tha! Vu Nhị khẽ cười nói :

-Anh cần phải nghĩ cho kĩ. Ô, đúng rồi, Mã đội trưởng, Trưởng phòng Lưu, thân là cảnh sátmà lại trơ mắt nhìn bọn bắt cóc cướp đoạt tài sản của hành khách trướcmặt mọi người, đúng là các ngươi không làm tròn nhiệm vụ, việc này bịbới ra, lột da trên người các ngươi, các nhà giam cũng có thể. Đừng nóilà tôi không nhắc nhở mọi người!

Tâm trạng Vu Nhị rất tốt , như vậy cũng là một tin chấn động trong nước, cứ như vậy là nằm trong tầm tay.

Mã Đắc Quang và Lưu Hải Ngọc không khỏi run lên, lời nói của Vu Nhị này như một cái cột chọc vào tim bọn họ. Nhất là Mã Đắc Quang, đã biết bốnngười đứng trước mắt là đồng chí của bộ cảnh sát. Tuy rằng loáng mộtcái, anh ta không thể thấy rõ chức vụ của Trần Trung, nhưng mà từ bộ ra, sợ là không phải chức nhỏ, nói theo góc độ nào đó, cũng là quan lớn cấp ba. Ai cũng biết, địa vị cấp bộ là như thế nào, nếu mà mỗi vị lãnh đạotrước mặt méo mó miệng, những nhân viên ở địa phương không thể chịuđược.

Nhưng nếu video tư liệu đó ở trong tay đốiphương, không khác gì giữ lại một quả bom, không ai biết khi nào sẽ làmnổ tan xác những người phía mình. Trong lòng hai người cũng hiểu, lầnnày bọn họ đưa cảnh sát vào là không hợp quy tắc, hơn nữa nói và làm sau khi lên xe, đều là muốn thiên vị cho Vu Phượng Quân, đây mới gọi làliều mạng.

Mã Đắc Quang và Lưu Hải Ngọc lập tức lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không ngăn cản bọn Quách tử, tiểu Lã là một cái chết. Nhưng ngăn cản bọn họ cũng đồng nghĩa với cái chết.

Hai người này chần chừ, bọn Quách tử và tiểu Lã và mấy người bọn họ đều vây quanh Vu Nhị. Trần Trung bước về phía trước một bước, ngăn ở giữaVu Nhị và bọn họ, cười lạnh nói:

-Quên bài học vừa rồi rồi phải không ? Đội trưởng Mã, nếu bọn họ động thủ, có tính là tấn công cảnh sát không?

Nét mặt già nua của Mã Đắc Quang đã nhăn lại như vỏ dưa gặp nước, đâymới là Hiện Thế Báo, vừa rồi hắn còn hô đối phương tấn công cảnh sát,không thể tưởng tượng được qua vài phút đối phương đã trở về mà không có tội danh gì cả.

-Ông chủ Vu, làm không được! Bọn họ là người của Bộ cảnh sát!

Mã Đắc Quang nói với Vu Phương Quân với giọng gấp gáp.

-Bộ cảnh sát!

Vu Phượng Quân không khỏi ớn lạnh, mặc dù hắn điên lại, nhưng cũnghiểu, quan hệ của mình tại tỉnh Trung Nguyên này còn thể hiện một haiphần, mà tới các bộ và cơ quan Trung ương, ai nhận ra anh ta, người đóisẽ để ý đến anh ta?

-Quách tử…

Vu Phượng Quânvừa mới phát ra hai chữ. Trần Trung ngang nhiên ra tay, bất ngờ làm choQuách tử và tiểu Lã không có khả năng đánh trả, người đối diện bị TrầnTrung đánh ngã, trở mình đá người kia. Người còn lại chưa kịp phản ứng,hai người cùng nằm ngã xuống mặt đất, nhất thời không thể dậy được.

-Dừng tay!

Từ xa truyền đến tiếng hét lớn, Phương Minh Viễn quay lại nhìn theohướng âm thanh, thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi,bốn người đi cùng, đang bước tới.

-Tôn bí thư, anh đã tới! Vu Phượng Quân vội vàng tiếp đón, chủ động dưa tay nói :

-Lần này phiền tới ngài, tôi và đối phương có chút hiểu lầm, hiện tạiđối phương không thể bỏ qua. Tôn bí thư, ngươi giúp chúng tôi hòa giảiđược không! Khi về tôi mời ngài đi Vân Tiêu Các!

Mấy chữ cuối cùng âm thanh như tơ nhện, chỉ có Tôn bí thư mói nghe rõ.

Vân Tiêu Các đúng là câu lạc bộ lớn nhất trong thành phố do bọn con ông cháu cha thành lập, là nơi kinh doanh đứng đầu thành phố, muốn vào đó,không chỉ cần túi tiền dày mà còn phải cần người có đủ tư cách dẫn vào.Tôn Tầm tuy là phó bí thư đảng ủy cục đường sắt, tổng cộng cũng đượcngười khác dẫn đi vài lần, mọi thứ bên trong, để lại ấn tượng rất sâusắc với anh ta.

Tôn Tầm, phó bí thư đảng ủy cục đườngsắt, hơi kinh ngạc nhìn Vu Phượng Quân, vừa rồi Vu Phượng Quân gọi hắnkhẩn trương tới đây, cũng chưa kịp hỏi nhiều, không thể tin được là anhta lại muốn mình làm người ở giữa hòa giải. Trong trí nhớ của anh ta,tên này không phải là người dễ nói chuyện như vậy, đó tuyêt đối là trong mắt không thể có cát. Nếu ai đắc tội với hắn, khẳng định là muốn trảlại gấp mười, gấp trăm lần. Xem ra lúc này, hắn cũng đánh phải gốc racứng. Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Bí thư thấy rung mình, chính mình can dự vào việc này, sợ là không phải việc sáng suốt.

Nhưng hắn không thể không đến, vài năm gần đây, hắn ăn của Vu PhượngQuân, uống của Vu Phượng Quân, chơi của Vu Phượng Quân và đã có hàngngàn hàng vạn quan hệ với hắn, chọn hay không. Nếu Vu Phượng Quân mà cóchuyện gì không hay, hắn cũng khó tránh khỏi.

Tôn Tầmtới gần, lúc này mới chú ý, trên ban công cũng đã phân biệt rõ ràngncũng không cần phải nói, Mã Đắc Quang và Lưu Hải Ngọc đều biết hắn. Nếunói mình và Vu Phượng Quân là đồng minh, hai tên này có thể nói là haicon chó dữ của Vu Phượng Quân.

Còn bên kia, nhân viên phức tạp hơn, ngoại trừ đàn ông ra, còn có bốn cô gái xinh đẹp.

Ánh mắt Tôn Tầm nhìn qua bốn người bọn Triệu Nhã, rồi quay về, cẩn thận nhìn hai lượt, quay đầu lại thoáng nhìn Vu Phương Quân, trong lòng đãrõ bảy tám phần, chin phần là do Vu Phượng Quân này nhìn trên người cáccô nương này của người ta, kết quả là bị người ta dọn dẹp, lúc này mớikéo Mã Đắc Quang và Lưu Hải Ngọc tới. Tuy nhiên, trong bốn cô gái này,có hai người là mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là cơ thể còn non nớt, làmngười ta thật ngứa ngáy.

Tôn Tầm cũng là người có kinhnghiệm trong chuyện phụ nữ, liền liếc mắt một cái. Triệu Nhã và PhùngThiến vẫn là người đẹp. Bộ dạng xinh đẹp như vậy hiếm khi thấy, mà lạitrong thời đại này hai trinh nữ như vậy lại càng khó thấy. Khó trách VuPhượng Quân vì các cô mà làm loạn. Chỉ tiếc, lúc này Vu Phương Quân vìhai đóa hoa đẹp này mà tay bị thương.

Trong lòng TônTầm vô cùng tiếc, nếu như Vu Phượng quân đạt được, sau này chính mìnhcũng được chia sẻ, mặc dù là không thể nhấm nháp được những tán hoa củatrinh nữ nhưng có thể được những mỹ nữ xinh đẹp như vậy hầu hạ cũng làmột loại hưởng thụ rất khó khăn rồi. Trong lòng hắn có ý nghĩ biến thái, ánh mắt không tránh khỏi vài phần dâm tà.

Vu Nhị chú ý tới ánh mắt của hắn nhìn mấy người bên mình, nhất là thời gian dừng lại trên người Triệu Nhã và Phùng Thiến hơi lâu, cũng đã hiểu vài phần. Cônhẹ nhàng chọc sau lưng Phương Minh Viễn một cái, nháy mắt ra dấu, bĩumôi với Tôn Tầm nói :

-Tến háo sắc ra vẻ trang nghiêm!

Tôn Tầm đứng giữa hai bên, mặt lặng như nước nói :

-Ở đây xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết hành vi của mình làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới vận chuyển đường sắt sao, nhẹ là tổnthất cho hệ thống đường sắt, đất nước, nặng là một tội ác!

Phương Minh Viễn hai tay khoanh trước ngực, bĩu môi, lẽ nào giọng củacán bộ đô thị đều là như vậy, đi lên chụp cho người ta tội tấn công cảnh sát, giờ lại nói là phạm tội. Thật là không có một chút mới mẻ gì

-Anh bĩu môi cái gì? Chính là nói anh đó! Lẽ nào nói tôi sai rồi? Đếngiờ các anh vẫn không biết hành vi của mình đã ảnh hưởng không nhỏ tớicông tác vận chuyển ngành đường sắt hay sao?

Tôn Tầm nhìn Phương Minh Viễn với vẻ mặt khinh thường, thân là phó bí thư đảng ủy cục đường sắt. Ở cục đường sắt của thành phố này, những người có trên 1/3 mẫuruộng cũng là dưới hai ba người mà trên vạn người. Nhìn vào toàn bộthành phố, người mà có thể vượt qua hắn, cũng không nhiều, cũng dễ dànglàm thay đổi sắc mặt của tên tiểu tử trước mặt mình.

Không phải Vu Phượng Quân nhờ mình đến hòa giải hay sao, vừa tốt, đánhvào chim đầu đàn, đầu tiên đánh vào uy phong của mấy tên nhóc con, làmcho bọn họ hiểu được, ở nhà ga thành phố này, không phải là nơi để bọnhọ đùa giỡn. Nghiền nát sự kiêu căng của bọn họ, lại âm thầm hòa giải,tin rằng đó phương pháp giải quyết tốt.

Vu Phượng Quân ở phía sau che trán, Tôn Tầm à, anh chỉ ai không được, làm gì đi chỉanh ta hả? Anh ở đây là người đến hòa giải, rõ ràng là đến thêm dầu vàolửa à!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.