Dưới sự “áp giải” của hai cậu thanh niên, Phương Minh Viễn đến phòngriêng cách phòng riêng của hắn hai phòng, lúc đó trong phòng riêng đã có hai người, một trong hai người chính là người đã đi chậm lại khi TriệuNhã bước vào!
Người còn lại trông như một nhà trí thức hào hoa phong nhã, khoảng ba lăm ba sáu tuổi, tóc cắt ngắn với một cặp kính gọng vàng.
-Hi, anh bạn đến rồi. Quách Tử, các cậu làm thế nào mà mời được cậu này đến thế?:
Cặp kính gọng vàng tủm tỉm cười, nói:
-Chẳng có phép tắc gì cả!:
Giọng nói và nụ cười không chút thành thật của anh ta rõ ràng đến mứcchỉ nhìn qua cũng thấy. Người này chẳng chẳng thèm bận tâm về điều này.
Cậu thanh niên được gọi là Quách Từ mỉm cười, nói:
-Tiền tổng, chúng tôi còn không động đến một sợi tóc của hắn, còn tử tế chán.
Tiền tổng quay lại nói với Phương Minh Viễn:
Anh bạn, mời anh qua đây muốn nhờ anh giúp một việc, đổi cho chúng tôichỗ nằm của anh ! anh nhìn thấy rồi chứ? Việc này là giúp sếp Vu củachúng tôi, sau việc này sếp không bạc đãi anh đâu
Đang nói, ngwoif có cặp kính gọng vàng rút trong tập tài liệu ra một số tiền và đặt trên bàn một xấp tiền khoảng hơn 2000 tệ .
-Chỉ cần anh gật đầu, bốn cái giường trong phòng, anh thích cái nào chọn cái nấy, chỗ tiền này cũng là của anh luôn.
-Cặp kính gọng vàng cười nói.
Phương Minh Viễn bỗng nhiên hiểu ra rằng, thì ra mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153432/quyen-5-chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.