Jiro sắc mặt vui vẻ nói:
-Xem ra anh không thể không ở lại Nhật Bản thêm chút thời gian nữa rồi!
-Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán bước tiếp theo ở thành phố Hỗ. Kì thi cuối kỳ, tôi vẫn phải tham gia.
Phương Minh Viễn gượng cười mà nói. Quyết định hợp tác quan trọng nhưvậy, không thể tự nhiên quyết định ngay được. Tuy nói rằng, hiện giờthông tin kỹ thuật là tương đối phát triển, dù cách xa nhau ngàn dặm xa, cũng có thể đủ tiến hành đàm phán, nhưng... một cuộc đàm phàn có ýnghĩa quan trọng như thế này, Phương Minh Viễn có chút lo lắng không thể giao cho những người khác, không phải do hắn không tin vào năng lực của người khác, mà là Phương Minh Viễn tự nhận thấy, chỉ có hắn một ngườicũng có chút hiểu biết về Sony mới có thể thu được ích lợi lớn nhất từphía Sony.
Jiro cứ im lặng không nói gì. Nếu nói về của cải, thì trong ấn tượng của Jiro, chỉ sợ ngoại trừ con cháu nhà giàucó, sinh ra đã tiền tài như nước, ở cái độ tuổi trẻ như thế này, xem rakhông còn ai có thể xuất sắc hơn Phương Minh Viễn! Nhưng người thanhniên này, không ngờ lại học ở một trường đại học tầm thường ở Hoa Hạ!Cũng không rõ ở nơi đó, rốt cuộc có thể dạy cho hắn cái gì?
-Ha …Nếu anh Phương muốn vào , nói vậy, ngày sau cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ càng nhiều!
Jiro cười to nói. Phương Minh Viễn nhếch mép nghĩ thầm rằng người nàycũng nảm sáu mươi tuổi rồi, nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153426/quyen-5-chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.