Chỉ thấy Phương Minh Viễn vẫy tay bên ngoài cửa tiệm, trong hai chiếc xe dừng trong bãi đổ xe, lập tức có bốn người nhảy xuống.
Phương Minh Viễn quay đầu bước nhanh vào trong tiệm. bốn người đó lại chạy chậm đuổi theo.
Trong phòng lúc này đã loạn thành một đống, Nhâm Lao và Khương Ứng Tuyết cùng mấy thanh niên lạ đứng trước cửa phòng. Người đứng trước mặt bọn họ là năm người có vẻ mặt hung hăng, trên người còn có hình xăm, thoạt nhìn giống như người đàn ông dũng mãnh. Còn Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm, Lâm Dung thì bị mấy người Tịch Uý Bình, Laceki, Chúc Khải Hiên, Lư Hưng Nghiệp chắn phía sau, chỉ có điều nhìn ra, bọn họ cùng có vết thương, trên mặt trên người có chút thương tích, những người còn lại trong đó sắc mặt kinh hoàng tránh sang bên tường.
-Thẩm tiểu thư, Miêu tiểu thư, Lâm tiểu thư, các cô cần gì phải làm thế? Ông Điền Trung chẳng qua mời các cô qua cùng chơi thôi!
Sắc mặt Nhâm lao đắc ý nói.
-Rượu mừng không ăn đi ăn rượu phạt, chẳng ra làm sao cả.
-Hừ! Nhâm Lao, có “mời người” cưỡng ép như vậy không?
Tịch Uý Bình nói buông ra một câu lạnh lùng nói.
-Thật sự biết người biết mặt không biết lòng, khó biết lòng dạ người khác! Hôm nay tôi mới biết, Nhâm Lao anh thật sự**không phải cái gì cả.
Nhâm Lao bị anh ta mắng một trận trước mặt mọi người, trên mặt tự nhiên có chút không nhìn được! không khỏi tức giận nói:
-Tịch Uý Bình, anh đừng có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153409/quyen-5-chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.