Lúc Lư Đông Sinh và Mã Vân Long dẫn đầu đoàn cán bộ huyện Đường Âm đi vào bệnh viện tâm thần , tất cả cái mà họ thấy không phải là khuôn mặt giống như sắp chết của nhân viên trong bệnh viện tâm thần, thì là thái độ canh phòng của nhân viên cảnh sát, hay là khuôn mặt cười như không cười của những người đang nhìn bọn họ.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long bọn họ lại càng thêm bất an! Nhưng họ cũng không dám chậm trễ nữa, bí thư tỉnh ủy và bí thư thành phố đang đợi họ. Họ nếu cứ dây dưa mà không đến, đấy lại là sự bất kính lớn, làm đoạn tuyệt con đường quan chức, nếu làm như thế, chỉ cần Dương Quân Nghĩa còn tại vị một ngày, không có ai dám sơ suất lớn mà đề bạt bọn họ lên.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long bọn họ đến trước cửa phòng họp, có người thông báo vào bên trong, tiếp theo là giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bên trong
-Cho bọn họ vào đây.
Bọn người Lư Đông Sinh ngay lập tức trong lòng thấy lạnh toát đi phân nửa.
Môt đoàn người bước vào phòng họp, ánh mắt đầu tiên họ nhìn thấy là Chiêm Vũ Điền bọn họ đang đứng dè dặt cạnh tường, tiếp đến là khuôn mặt mấy người Dương Quân Nghĩa với bộ mặt như trời sắp đổ cơn giông bão vào tiết mùa hè, bọn người Lư Đông Sinh vội vàng cung kính chào hỏi mấy vị đấy.
-Đều đến cả rồi à?
Dương Quân Nghĩa trầm giọng nói.
-Bí thư Dương, cán bộ chủ chốt chính quyền của huyện ủy chúng tôi đều đến rồi, ngoại trừ Phó trưởng huyện Lý Pháp đang khảo sát ở thôn Đông Hưng, ở đó núi rừng hiểm trở nên hôm nay không kịp trở về.
Lư Đông Sinh nói.
-Lý Pháp?
Dương Quân Nghĩa có chút đăm chiêu, nhưng ngay sau đó liền khoát tay nói
-Không đến thì không đến . Chạy thoát được hòa thượng, nhưng chạy làm sao thoát được miếu chứ.
Câu này lập tức làm cho Lư Đông Sinh bọn họ thấy ớn lạnh cả xương sống! Như con gió lạnh đang thổi khí lạnh vào vậy.
Dương Quân Nghĩa lạnh lùng nhìn bọn họ, nếu không bảo cho bọn họ ngồi, Lư Đông Sinh và Mã Vân Long bọn họ đương nhiên cũng không dám tự ngồi xuống, chỉ có thể thấp thỏm không yên mà đứng ở đó, trong lòng tràn đầy nỗi lo sợ mà đợi.
-Lư Đông Sinh, Mã Vân Long cái việc tự do giam cầm phi pháp công dân ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, các người có biết không?
Dương Quân Nghĩa hỏi.
-Biết….biết ạ.
Hai người họ cắn răng trả lời, việc này toàn bộ người trong huyện đều biết, không có sự đồng ý của huyện ủy thì một tên Trưởng viện bệnh viện tâm thần Chiêm Vũ Điền làm gì có cái gan lớn đến mức dám nhốt nhiều người vào viện tâm thần để đày đọa họ giống như những bệnh nhân tâm thần vậy chứ! Lời của Dương Quân Nghĩa đã nói đến bước này, có phủ nhận, chỉ càng làm cho Dương Quân Nghĩa tăng thêm tức giận, vì thế hai người không hẹn mà đều cùng gật đầu nhận.
-Bí thư Dương, những người này vì đều tự cho rằng mình bị sự đãi ngộ không công chính của huyện, bất chấp sự khuyên giải của huyện, cứ cố ý kiện lên cấp thành phố và cấp tỉnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của chính quyền huyện ủy huyện, làm cho chính trị ở huyện Đường Âm vô cùng bất ổn, Huyện ủy đã nhiều lần khuyên nhủ những người này nhưng không có hiệu quả, không còn cách nào khác nên mới dùng đến…
Lư Đông Sinh vội vàng giải thích.
Phương Minh Viễn ngồi bên chỉ nghe chứ không nói lời nào, trong lòng cảm thấy rất cay đắng, nếu quả thật giống như những lời Lư Đông Sinh nói, những dân chúng kiện lên trên, thật sự là vì đưa ra một số yêu cầu không hợp lý bị chính phủ từ chối nhưng vẫn tiếp tục gây sự! nhưng dù sao đó cũng là số ít! Toàn thế giới không có chỗ nào dân chúng chịu nhẫn nhục như dân chúng Hoa Hạ, chỉ cần không phải bị bức đến đường cùng, ai lại cần bước lên con đường này chứ.
Từ xưa đến nay đều biết cái đạo lý dân không tranh đấu với quan
Lư Đông Sinh càng nói càng điềm tĩnh, theo ông thấy, sự việc đến lúc này hoàn toàn là có thể xoay chuyển! Ông sợ nhất là sau khi vào, Dương Quân Nghĩa không hỏi rõ hai ba, mà một phát cho chức vụ của mình rớt xuống, sau đó bắt giam lại, nếu như vậy, thì tất cả đều đi tong hết rồi! Mà chỉ cần Dương Quân Nghĩa chịu nghe chính mình giải thích, như thế sự việc không đến cái bước bị thu hết mọi thứ.
- Vậy thì theo như bí thư Lư nói, việc làm này của ủy ban quý huyện chẳng những không sao mà còn có công sao. Đã làm tổn hại đến quyền lợi hợp pháp của số ít người, không sợ động đến pháp luật, bảo đảm là có thể làm cho trật tự xã hội được ổn định sao? Nếu như thế, tính ra cũng là nghĩ cho đại cục nhỉ, vậy thì đã gánh vác được một phần áp lực cho trung ương rồi.
Phương Minh Viễn nhịn không được châm chọc mà nói. Đại đa số những quan viên của Hoa Hạ, thật sự là da mặt dày giống như góc quành của bức trường thành cổ Phùng Nguyên vậy, việc xấu hổ như thế mà lại còn mặt mũi đi biện hộ cho mình.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long bọn họ ngơ ngác một lúc, thật sự là từ lúc vào trong phòng họp, tâm trí của họ hoàn toàn bị bộ mặt tức giận ngồi đó của Dương Quân Nghĩa, còn có La An Khang mấy người họ thu hút vào, ngồi ở trong góc , luôn luôn im lặng không nói như Phương Minh Viễn, họ căn bản không chú ý đến.
Phương Minh Viễn mở miệng lần này làm cho bọn Lư Đông Sinh kinh ngạc không thôi, trên quan trường, nhất cử nhất động, mỗi lời nói, hành động đều phải có quy tắc, trong những người ở đây thân phận của Dương Quân Nghĩa là cao nhất, trước khi ông ta chưa lên tiếng, thì đến La An Khang cũng không thể tự mình phát ngôn, nếu không sẽ bị coi là coi thường cấp trên. Hơn nữa Phương Minh Viễn xem ra tuổi chắc cũng khoảng trên 20, nếu coi là nhân viên làm việc chính thức của quốc gia, chức vụ cũng không thể là rất cao, mà hắn ta lại có thể thản nhiên đứng lên, chiếm cái quyền được tra hỏi trước của mấy người Dương Quân Nghĩa.
Mọi người không khỏi sửng sốt mà nhìn vào những quan viên ở trong phòng như Dương Quân Nghĩa và La An Khang , quả quyết rằng cấp bậc quan của hai người đó là cao nhất.
Nhưng điều làm họ thất vọng là, Dương Quân Nghĩa lại không có ý ngăn chặn, lại càng không có ý khiển trách Phương Minh Viễn, chỉ yên lặng nghe. La An Khang ngồi đó cũng không có lời nào, điều này càng làm cho họ thấy khó hiểu.
-Xin hỏi…
Lư Đông Sinh kéo dài giọng, trông đợi có người sẽ giới thiệu cho bọn họ.
-Bí thư Lư, chủ tịch Mã, cái vụ mất tích của Tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Tần Tây của tập đoàn Carefour hiện là tổng giám đốc công ty điện khí Thiên Đỉnh ông Phương Nhai ,các ngươi có biết không?
Dương Quân Nghĩa ngước mắt lên lạnh nhạt hỏi.
-Biết chứ! Chúng tôi cũng có nghe nói đến.
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long mặc dù có điều không hiểu, nhưng cũng không biết rằng tại sao Dương Quân Nghĩa lại đột nhiên nhắc đến việc này, nhưng bí thư tỉnh ủy đã hỏi, làm gì có chuyện để cho bọn họ suy nghĩ từ từ chứ, chỉ có thể theo sự thực mà trả lời.
- Bộp!
Dương Quân Nghĩa tức giận đập mạnh xuống bàn, lên giọng quát
- Biết, biết cái gì? Biết anh ta bị các người nhốt trong bệnh viện tâm thần này mà hành hạ à?
Đám người Lư Đông Sinh nghe thấy tiếng quát như sấm dền bên tai, cả người đơ ra! Phương Nhai mất tích nửa tháng sao lại bị nhốt ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm! Điều này quả thực quá ngoài dự liệu của bọn họ.
- Dương…Dương bí thư, việc này…việc này có hiểu nhầm rồi!
Mãi một lúc Lư Đông Sinh mới lắp bắp nói:
- Chúng tôi dù có gan làm liều đến mấy, cũng không dám bắt giam Phương tổng.
- Không dám, các người có gì mà không dám nữa chứ? Người thì ta đã tìm được ở đây. Chiêm Vũ Điền, ta hỏi ngươi, người là ngươi bắt tới hay là bọn họ dẫn tới?
Dương Quân Nghĩa đem theo ánh mắt sát khí mà hỏi
- Bí thư Dương, người đều là bọn họ dẫn tới, tôi cứ tưởng như trước đây, đều là những nhân viên lên kiện của huyện! Vì thế mới nhận. Tôi thật sự không biết, đó là Tổng giám đốc Phương! Nếu biết, có mượn mấy cái gan của tôi, tôi cũng không giám giam giữ anh ta!
Chiêm Vũ Điền lúc này cũng bất chấp ánh nhìn như muốn nuốt chửng mình của bọn người Lư Đông Sinh, to tiếng nói, đắc tội với bí thư chính pháp của tỉnh đã là phạm tội lôi đình rồi, đằng sau lại có nhà họ Phương với khối tài sản kếch xù, nếu không nỗ lực đấy trách nhiệm ra xa một ít, Chiêm Vũ Điền sợ rằng mình chết cũng không chết yên lành được! Lúc này cũng như là lúc cha chết mẹ đi lấy chồng vậy, phải tự mình phải bảo vệ chính mình thôi.
-Bí thư Dương, bí thư Dương, đây thực sự không phải là...
Mã Vân Long cũng sửng sốt nói
-Bí thư La, anh nghe rõ rồi chứ!
Dương Quân Nghĩa căn bản không muốn để ý đến lời giải thích của Mã Vân Long, quay đầu nói với La An Khang:
-Tổng giám đốc Phương Nhai, là anh và tôi chính mắt nhìn thấy bị nhốt trong bệnh viện tâm thần này, vừa nãy, bọn người Lư Đông Sinh và Mã Vân Long cũng đã thừa nhận, việc bắt người nhốt vào bệnh viện tâm thần, họ đều biết, thậm chí còn chỉ thị người khác làm như thế! Hừ hừ, không có sự cho phép của bọn họ, một tên viện trưởng bệnh viện tâm thần, làm gì có cái gan lớn đến thế!
- Bí thư Dương, đây là sơ suất công việc của tôi, không làm việc đến nơi đến chốn, mới để xảy ra cái việc tồi tệ như thế này xảy ra trên địa hạt thành phố Khang An! Tất cả những việc bọn họ làm, không chỉ vi phạm kỷ luật Đảng, mà còn vi phạm pháp luật của quốc gia! Tôi thay mặt thường ủy chính phủ thành phố Khang An làm kiểm điểm với anh, có lời xin lỗi chân thành đến sự việc mà ông Phương Nhai gặp phải!
La An Khang đứng dậy gập đầu nói.
Mặc dù là việc xảy ra ở trong địa hạt thành phố Khang An, nhưng việc này đã truyền lên đến ủy ban tỉnh, Dương Quân Nghĩa đã đích thân xuất quân, La An Khang đương nhiên không kỳ vọng sẽ có thể xử lý bọn Lư Đông Sinh trong phạm vi thành phố, việc này, nếu sau cùng không liên quan đến vị trí của ông ta, thì đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Dương Quân Nghĩa vẻ mặt trầm ngâm, thái độ của La An Khang rất có thành khẩn, nhưng cũng không phải là đã dập được cơn tức của ông ta, một ủy ban chính quyền nhỏ huyện Đường Âm đưa ra quyết định mà làm cho chính quyền tỉnh ủy tỉnh và ủy ban chính phủ thành phố Phụng Nguyên như gà bay chó chạy ( chỉ ý hỗn loạn) đầy nửa tháng, đã làm lỡ không biết bao nhiêu việc, tổn hao bao nhiêu sức lực và tiền bạc, việc này nếu như không có Vương Đắc Thủy báo tin, không biết việc nó còn kéo đến lúc nào nữa! Chỉ mấy câu xin lỗi thì có thể bỏ qua sao? Hơn nữa Nhà họ Phương cũng vì việc này mà chịu ảnh hưởng lớn, không chỉ công việc của Phương Minh Viễn , Phương Bân, Phương Thắng và Thì Văn Sinh bị ảnh hưởng mà vợ chồng Ông cụ Phương cũng vì thế mà mắc bệnh, tất cả những điều này , làm sao có thể nói vài câu xin lỗi đơn giản thì có thể xoa dịu được?
Dương Quân Nghĩa không kìm được mà quay đầu nhìn Phương Minh Viễn, nhớ lại cái đoạn nói chuyện của hai người trên đường đến huyện Đường Âm, trong lòng không tránh được mà thở dài.
Nhưng Dương Quân Nghĩa cũng biết, bất luận nói thế nào, La An Khang cũng là bí thư thành ủy thành phố Khang An, trách nhiệm của ông ta, mặc dù mình thân là bí thư thường ủy tỉnh cũng không thể nói một lời mà có thể quyết được .
- Dẫn bọn họ xuống, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh sắp tới rồi!
Dương Quân Nghĩa nhìn bọn người huyện Đường Âm lúc này sắc mặt mỗi người đều tím tái , thậm chí có hai người đã ngã quỵ xuống đất, khinh bỉ khoát tay nói:
- Hỏi bọn xem, là người nào phụ trách thay bọn họ bắt cóc Phương tổng về huyện Đường Âm? Những người đó, cũng phải bắt hết! Một người cũng không được bỏ sót!
Những cảnh sát đang canh ngoài cửa lập tức xông vào khoảng hơn 10 người dẫn bọn người Lư Đông Sinh dẫn ra!....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]