Phương Minh Viễn lại quay đầu nhìn Từ Tường, nói khẽ:
- Dượng, con đang tính phái người đưa anh họ tới bệnh viện kiểm tra, tốt nhất là mong không có lưu lại vết sẹo nào, dượng có đi không?
Từ Tường ánh mắt hằn học nhìn Từ Nịnh, Từ Nịnh chột dạ cúi đầu.
Bản thân vừa gây ra một chuyện tày trời, nếu không phải có bọn họ ra mặt thì hậu quả thế nào, Từ Nịnh tưởng tượng thôi cũng đã toát mồ hôi lạnh.
-Từ Nịnh, mày nói thật cho tao biết, cái nơi thế này mày đã tới bao nhiêu lần rồi? Tiền đâu ra mà tới?
Giọng điệu Từ Tường bình tĩnh nhưng mang theo lửa giận, ngay cả Vũ Uy cũng cảm nhận được điều đó
Toàn thân Từ Nịnh run lên, một lúc lâu sau mới run run giọng nói:
- Tới ba lần, bình thường mẹ cũng có con chút tiền tiêu vặt, con dùng không hết lại tiết kiệm lại.
Từ Tường vỗ đùi, thiếu gì cũng không nói nên lời, anh ta sớm biết vợ mình bình thường vẫn lén lút cho thằng quý tử này tiền tiêu vặt, chỉ có điều anh ta nghĩ về hồi trước, khi anh ta còn nhỏ đã trải qua những năm tháng khổ cực như thế nào, có khi đến cơm cũng không có mà ăn no, còn gặp qua cả những kẻ chết đói. Gia cảnh giờ có chút khấm khá, Từ Nịnh có tiêu pha dung tục chút thì cũng không phải là việc xấu, nên anh ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà anh ta cũng thật không nghĩ rằng Từ Nịnh nó lại có thể tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153336/quyen-5-chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.