Chu Nguyên Trọng lập tức đứng như phỗng, ông ta thật không ngờ mình lại có thể gặp lại Vu Khải Lập trong trường hợp như thế này!
-Bác Chu!
La Thiên Uy lập tức nhảy từ trên ghế xuống, kích động kêu to. Tuy rằng chú Triệu cũng đã gọi điện cho Chu Nguyên Trọng nhưng La Thiên Uy lại không dám khẳng định không biết Chu Nguyên Trọng có vì mình mà chạy đến đây hay không! Vu Thanh Sơn là con trai của Vu Khải Lập, hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ gì là người. Còn mình thì chẳng qua chỉ là gia đình mình trước đây có ơn với Chu Nguyên Trọng, những chuyện như thế này Chu Nguyên Trọng dù có không quản thì cũng chẳng ai nói được gì ông ta!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy La Thiên Uy, nếu không phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc thì gần như ông ta không nhận ra đó là ai, có điều sau khi nhìn kỹ lại trong lòng không khỏi nổi lên cơn giận lôi đình!
Chu Nguyên Trọng là người trọng tình nghĩa, năm đó vào lúc ông ta khốn cùng nhà họ La đã giúp đỡ ông ta, ông ta đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy bây giờ mới có nhiều chiếu cố tới nhà họ La, cuộc điện thoại đầy nghiêm trọng của chú Triệu làm ông ta rất tức giận, nhưng vì lo cho an nguy của La Thiên Uy nên ông ta vẫn phải chạy đến!
Cho nên khi ông ta nhìn thấy La Thiên Uy mặt mày hoàn toàn không thể nhận ra được nữa, thì trong lòng trào lên cơn giận. Chu Nguyên Trọng cố nén tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153334/quyen-5-chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.