Dự báo thời tiết là có tuyết nhỏ, cuối cùng lại trở thành đợt tuyết rơi lớn nhất ở Phụng Nguyên từ đầu mùa đông đến giờ, đợi đến ngày hôm sau mặt trời hiện ra các ngọn núi, sông ngòi, đường sá, đồng ruộng tất cả đều phủ một màu tuyết trắng. Thế nhưng, bầu trời gió tuyết tuy đã nhẹ đi nhưng những mẩu tuyết nhỏ vẫn tung bay. Phương Minh Viễn nghĩ đến Trịnh Gia Nghi mong đợi tuyết đến, buổi tối đã đặc biệt dặn dò, trong viện tuyết rơi buổi sáng không cần vội vã dọn dẹp.
Triệu Nhã và các cô buổi sáng thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ một trời đầy tuyết bay, cả bọn đều vui mừng vô cùng. Nhất là Trịnh Gia Nghi lại càng vui vẻ bộc lộ trong lời nói. Chỉ có Phương Minh Viễn hai hàng lông mày nhăn lại mang theo một tia mệt mỏi. Đối với chuyện Lâm Liên đi coi mắt, hắn hôm qua suy nghĩ cả một đêm vẫn chưa có phương pháp gì khả thi để không làm kinh động người nhà họ Lâm nhưng vẫn có thể quấy thất bại lần coi mắt này.
- Thật sự là tuyết rất lớn nha.
Trịnh Gia Nghi vừa ăn điểm tâm, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hướng nhìn ra cửa sổ. Đối với một người Hồng K ông mà nói, tuyết lớn như vậy thật sự là vô cùng hấp dẫn.
- Đây có thể nói là tuyết rơi lớn nhất ở Phụng Nguyên từ đầu mùa đến nay. Nhưng tôi nhớ, năm ngoái tuyết rơi so với lần này còn lớn hơn không ít đâu. Nhưng mấy năm nay, tuyết càng ngày càng ít.
Triệu Nhã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153305/quyen-5-chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.