Trịnh Ngu Đồng tất nhiên là sẽ không biết được nội tình trong chuyện này, nếu không thì sự vừa ý đối với Phương Minh Viễn e rằng phải còn tăng lên mấy lần. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi dùng vài triệu Đô mà có được lợi nhuận lên đến cả chục triệu thậm chí là cả tỷ đô la Mỹ. Lợi nhuận kinh hoàng như thế này thì may ra chỉ có trong một số ngành mạo hiểm cao như buôn súng ống đạn dược, buôn lậu, buôn thuốc phiện, hay thị trường giao hàng có kỳ hạn may ra mới có thể có được.
Mà Phương Minh Viễn có thể có được một thành tích như vậy chỉ trong một lĩnh vực truyền thống đúng là vô tiền khoáng hậu.
Thực ra Phương Minh Viễn đã không nói, bốn tỷ Rúp kim cương chẳng qua là số lượng hắn mua lần đầu, còn mấy năm sau hắn đã dần dần mua vào không ít, tổng sản lượng cũng phải đến thêm mấy tủ rúp nữa, chỉ có điều trong đó đa số vẫn là dùng khoản vay trước đó từ ngân hàng của Liên Xô trước lúc nó giải thể, số ít còn lại là từ việc dùng hàng đổi lấy hàng với chi nhánh của công ty Alrosa ở nước cộng hòa Yakutia mà có. Tất cả lợi nhuận có được sau đó còn kém xa so với lúc đầu tiên nhưng vẫn thu được gấp mười mấy lần.
-Ông Trịnh, cháu cảm thấy sự phát triển của ngân hàng Chu Đại Phúc ở Hong Kong và Đông Nam Á đến bây giờ cũng được xem như là gần đạt đến đỉnh điểm, liệu có nên hạn chế sự phát triển lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153286/quyen-5-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.