Mất trộm điện thoại đáng giá 300 ngàn tệ cứ như vậy vô thanh vô tức không ai trong thành phố Thượng Hải biết, âm thầm đóng án.
Tuy nói Phương Minh Viễn tha cho Doãn Hồng Tụ, nhưng điều này không hề có nghĩa là Câu An và Tuân Ngân Hải cũng có may mắn như vậy. Mà Doãn Giang Thu cũng sẽ không sau khi đạt được nhượng bộ, lại có hứng thú can thiệp vào hệ thống tư pháp. Cho nên rất nhanh vụ án này được phán quyết ở Tòa án thành phố Thượng Hải. Tuân Ngân Hải và Câu An bị lần lượt phán xử tù có thời hạn năm năm và bảy năm. Kỳ thực dựa vào giá trị thực tế của tang vật của vụ án mất trộm mà nói, Câu An bị phán quyết tử hình cũng không có gì làm lạ. Nhưng Phương Minh Viễn lại ngầm có lời với tòa án rồi, phán quyết nhẹ nhàng. Còn những người trong mối quan hệ bắc cầu, do tạm thời không biết chạy đến đâu, cũng chỉ có thể do Cục cảnh sát gửi công văn truy nã, tuy nhiên rốt cuộc có thể có hiệu quả bao nhiêu, Phương Minh Viễn không hề ôm hi vọng gì.
Kỳ thi rất nhanh liền kết thúc rồi, tiếp theo, Phương Minh Viễn bọn họ phải chấm dứt cuộc sống của kỳ học đầu tiên trong Đại học, trở về Phụng Nguyên rồi. Tuy nói, thời gian Phương Minh Viễn thực sự ở trường, còn không đến 1/3.
Tuy nhiên trước khi trở lại Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn còn có một việc lớn phải làm, đó chính là buổi gặp mặt mấy cổ đông đầu tư của Ngân hàng Tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153283/quyen-5-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.