Phương Minh Viễn cười như không cười, khiến Phùng Ái Ái đầu không hiểu chuyện kỳ lạ mà có chút rét run, nếu không phải xung quanh đều là người quen của mình, nơi này lại là Hàn Bích sơn trang, cô có một loại cảm giác là muốn trốn đi xa xa.
-Đây là điện thoại di động của cô?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
-Không sai, đây là điện thoại của tôi.
Phùng Ái Ái ngẩng đầu nói:
-Mau trả lại cho tôi, di động này có hư hao cái gì, anh không bồi thường nổi.
-Bồi thường không nổi? Di động này của cô từ chỗ nào tới?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Tôi nói anh là ai, vào bằng cách nào? Di động của người ta mua bằng cách nào liên quan gì tới tiểu tử thúi nhà ngươi.
Bên cạnh có người đi ra, ác khẩu nói:
-Mau mau trả lại cho Ái Ái, nhận lỗi. Nếu không ngày hôm nay anh cũng đừng mong ra khỏi cửa này.
Ở đây nam sinh chừng năm sáu người, hơn nữa là đại sảnh, bất kể là nam hay nữ, gia đình trong thành phố Thượng Hải cũng có địa vị. Mười mấy người kết thành một sợi dây , chính là ông chủ sơn trang Trần Trọng Quốc đến đây, cũng phải nhượng bộ. Cho nên lời nói của y cực kỳ là có khẩu khí.
-Lương Lâm Nghĩa, im miệng.
Y còn chưa dứt lời, đã có người lạnh lùng nói to.
Lương Lâm Nghĩa lúc này mới chú ý tới phía sau Phương Minh Viễn, bước ra một người, người này y biết, chính là anh họ Hà Lạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153279/quyen-5-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.