Hà Lạc và Trần Trọng Quốc ngồi bên cạnh không nói gì, âm thầm trao đổi suy nghĩ với nhau. Hai người đều rất lấy làm lạ, vì sao Phương Minh Viễn thấy được Tông Chính sau khi giao cho hắn một cuộn giấy, liền thay đổi vẻ mặt rất nhanh, hơn nữa tay của hắn lại còn hơi run run.
Chẳng lẽ Tông Chính bắt được người nào hay điểm yếu của nhà họ Phương? Muốn lấy chuyện này để uy hiếp Phương Minh Viễn? Nhưng xem bộ dạng của Phương Minh Viễn, hình như không phải là sợ hãi mà giống như là phẫn nộ hơn.
Hai người có phần không hiểu được, hoàn toàn không rõ, tờ giấy kia rốt cuộc viết cái gì, không ngờ có thể làm cho một Phương Minh Viễn đến cả chi ra hàng tỷ tệ cũng không tiếc mà giờ liền biến đổi sắc mặt.
Phương Minh Viễn xem qua rất nhanh, chỉ một vài phút đã đem tờ giấy trong tay gấp lại. Hắn cầm trong tay hướng Tông Chính nói:
-Nha nội, tập tư liệu này…
-Cậu Phương nếu thấy rằng có giá trị thì có thể giữ lại. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói rõ một chút, những thứ này, sau khi ra khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận do tôi cung cấp.
Tông Chính nhìn lướt qua Trần Trọng Quốc và Hà Lạc đang không hiểu chuyện gì, hai người lập tức gật đầu lia lịa.
Vẻ mặt trầm ngâm khoé miệng Phương Minh Viễn cười gượng, con ông cháu cha đúng là con ông cháu cha, đến một chút cơ hội cũng không hề cho mình.
-Được rồi, tôi tin tưởng Nha Nội cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153277/quyen-5-chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.