Bây giờ là cuối tháng 10 của năm 95, tính thời gian, nếu lịch sử không thay đổi, vẫn có thời gian hai năm rưỡi, sự việc khiến người Hoa trên toàn thế giới đều kinh ngạc sẽ xảy ra. Tuy rằng trong kiếp này có con bướm nhỏ là hắn vỗ cánh, nhưng Phương Minh Viễn lại không cho rằng, tất cả mọi việc hắn làm có thể ảnh hưởng đến Indonesia.
Trong kiếp trước, đã đối mặt với sự việc bi thảm khiến mọi người vô cùng đau lòng, tâm có mà lực không đủ. Đừng nói là báo thù bọn cầm thú đó, đến năng lực ảnh hưởng đến chính phủ quốc gia cũng không có. Bây giờ Xuất thân “tái sinh” hiện nay cũng có sự biến đổi giống như nghiêng trời lệch đất. Thế nên việc bù lại những nuối tiếc trong kiếp trước, đã trở thành khúc mắc khó có thể xoá đi trong lòng Phương Minh Viễn.
Nuối tiếc trong kiếp trước, có thể nói là rất rất nhiều, có liên quan đến cá nhân, cũng có liên quan đến quốc gia. Nhưng bi kịch đó, chắc chắn là một trong những sự việc nuối tiếc quan trọng nhất trong lòng Phương Minh Viễn.
Vận mệnh bi thảm của người Hoa ở Indonesia thay đổi như thế nào, báo thù sự bạo hành của những kẻ cầm thú đó như thế nào, khiến bọn họ sau này mãi mãi cũng không dám có những ý nghĩ tương tự nữa. Đây có thể là vấn đề khiến Phương Minh Viễn suy nghĩ đã rất lâu rồi, mãi cho đến hôm nay, cũng không có một kế hoạch nào có thể thực hiện hoàn chỉnh được.
Có lẽ có người nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153208/quyen-5-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.