Cuối cùng, chủ tịch Trung Sơn Hùng quyết định trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, cũng là trướcngày một tháng hai, không được nhắc lại chuyện này! Xem như tạm thời đem việc này gác sang một bên.
Hạ Mã Chính Đạo cùng với một bộ phận ủy viên quản trị, mặc dù trong lòng không phục, nhưng Trung Sơn Hùng, Vũ Điền Trọng, cùng với những ủy viên quản trị được Trung Sơn Hùng ưu ái kia, giữ hơn một nửa cổ phần công ty, thế nên bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Còn sau đó có những hành động khác hay không, Vũ Điền Trọng kia thật không thể nào biết được.
Phen tranh chấp này của ban hội đồng quản trị công ty cổ phần Thế Gia, ngay lập tức truyền đến tai Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn cũng chỉ cười cười, đã để chuyện đó sang một bên.
Bởi vì xuất hiện nhiều người Nhật Bản đến sứ quán Hoa Hạ kháng nghị cùng một chuyện, chuyện này cũng đã truyền đến bên trong Hoa Hạ.
Biết được việc này phần lớn người Hoa Hạ lúc đầu đều cảm thấy giật mình, dù sao thì ở Hoa Hạ, yêu thích truyện tranh và trò chơi Nhật Bản, hầu hết đều là thanh thiếu niên, người trưởng thành thường rất ít khi quan tâm đến truyện tranh và trò chơi Nhật Bản. Vì vậy đối với sự tồn tại của một “Phương” lai lịch Hoa Hạ, có thể làm nên tên tuổi ở Nhật như thế, đều cảm thấy nhạc nhiên. sau đó thì cũng giống như người Nhật họ cũng cảm thấy vô lý, khó tin - một tác giả truyện tranh và trò chơi, nói chuyện một lần tại đài truyền hình Tokyo Nhật Bản, không ngờ lại có thể gây ra tranh chấp lớn như vậy ở Nhật.
Mà trong số đó rất ít người biết được sự thật "Phương" và Phương Minh Viễn là cùng một người, trong những người đó, người thì vui kẻ thì buồn.
Không chỉ người của Phương gia gọi điện thoại hỏi tới tấp, ngay cả ông Quách và Tô Hoán Đông bên kia cũng đều kinh động đến!
- Ha ha ha, ông Quách, ông cứ yên tâm! Đối với bản thân mình, cháu vẫn còn vài phần tin tưởng!
Phương Minh Viễn cầm ống nghe lớn tiếng cười nói:
- Trước khi ông gọi, ông Tô cũng đã gọi đến đây hỏi qua, cháu cũng đã nói những lời này!
Nói thế lúc đầu ông Quách im lặng một lát, sau đó truyền đến một tràng cười nói:
- Được rồi, cháu thích làm thế nào thì cứ làm như thế đi. Người trẻ tuổi, còn phải có tiền của để có thể tiêu xài thoải mái. Cho dù có lỗ hết toàn bộ, cũng đã có ta đây làm hậu thuẫn cho cháu, thua keo này ta bày keo khác, bất quá là mất vài năm mà thôi!
- Ông Quách, cám ơn ông!
Phương Minh Viễn thành tâm thành ý nói.
- Được rồi, được rồi, những lời này không cần phải nói, chúng ta đều là người nhà cả, không cần nói những lời thừa thải đó!
Ông Quách cười nói sang sảng.
Vừa mới buông điện thoại xuống, Lâm Dung liền vội vã chạy đến nói:
- Minh Viễn, người của sứ quán Nhật Bản đến rồi, còn có người của bộ ngoại giao cùng đi.
Ở cổng Tứ Hợp viện của Phương Minh Viễn, trong hẻm, có hai chiếc xe con đậu lại. Hai nam một nữ, đang đứng trước cửa, kín đáo quan sát giữa con hẻm của Tứ Hợp viện.
Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, họ Khâu tên Minh Lễ, thuộc sở thông tin bộ ngoại giao quốc gia, phụ trách tin tức Nhật Bản ở khắp nơi. Nay 32 tuổi, cũng đã đứng đầu nổi danh như cồn ở bộ ngoại giao, cũng là một trưởng ban có thực quyền, có thể nói là có khí phách.
Bên cạnh anh ta là một gã người Nhật, không cao không thấp, thoạt nhìn chừng trên dưới ba lăm ba sáu tuổi. Người này tên là Tả Hữu Chi Môn, là phó viên chức ngoại giao văn hóa của sứ quán Nhật Bản. Lúc này Khâu Minh Lễ đến đây, cùng đi với Tả Hữu Chi Môn đến để gặp gỡ Phương Minh Viễn.
Và Tả Hữu Chi Môn đến, là vì thay mặt nhiều đoàn thể trong Nhật Bản đối với việc Phương Minh Viễn ở Nhật ăn nói lung tung tỏ vẻ kháng cự ra mặt. Chuyện này dĩ nhiên khiến cho bộ ngoại giao hết sức quan tâm.
- Trường phòng Khâu, thật là không thể không nói, Phương Minh Viễn của nước anh, ở đài truyền hình Tokyo phát ngôn không thỏa đáng, sau đó phóng viên lại đăng tin bậy bạ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự xã hội của nước tôi, khiến cho rất nhiều người dân nước tôi hết sức phẫn nộ, nên mới đến trước sứ quán nước anh mà kháng nghị! Tôi cho là, những phát ngôn không thỏa đáng của hắn đã hủy hoại nghiêm trọng mối giao hảo giữa hai nước. Nói thật, hành vi như thế, không ngờ lại xuất hiện trong người dân nước anh, thật sự khiến tôi cảm thấy rất lấy làm tiếc.
Làm việc ở đây đã nhiều năm nên tiếng Hoa của Tả Hữu Chi Môn cũng rõ ràng.
- Phó tham tán Tả Hữu, xuất hiện chuyện này, quả thực cảm thấy đáng tiếc. Có điều, xin tham tán Tả Hữu yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng cử người sang nhận lỗi với người dân Nhật Bản!
Khâu Minh Lễ thấp giọng nói.
- Tốt lắm! Nếu trưởng phòng Khâu xử lý tốt việc này, tin tưởng vào chính trị của quý quốc, sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh
Khâu Minh Lễ mỉm cười, trong lòng mừng rỡ. Gần đây Khâu Minh Lễ đang bận tâm về việc... em trai mình là Khâu Minh Nghĩa xuất ngoại du học là một chuyện, có điều thành tích của Khâu Minh Nghĩa không mấy tốt, muốn lọt vào số người do nhà nước cử đi quả thực có chút khó khăn. Nếu như có thể được viện đại học Nhật Bản chủ động đề xuất, vậy thì thật là tốt!
Trong khi hai người nói chuyện, cửa chính của Tứ Hợp viện đã mở ra, Lâm Dung mỉm cười dẫn ba người vào phòng khách, Phương Minh Viễn đã ở đó.
Hai bên chủ khách cùng ngồi xuống, Khâu Minh Lễ quan sát Phương Minh Viễn một lượt từ trên xuống dưới, không khỏi trong lòng thầm khen ngợi Phương Minh Viễn còn trẻ tuổi, không ngờ sự nghiệp lại mở rộng ra đến cả Nhật Bản. Chỉ tiếc là, tuổi trẻ bồng bột cũng phải biết nơi biết chỗ, phát ngôn không phù hợp, xem như đã đem tiền đồ tốt đẹp của mình ra phá hủy rồi.
Khi Khâu Minh Lễ vào đây, đã tự thông báo ở cửa chính, cũng giới thiệu với Phương Minh Viễn về Tả Hữu Chi Môn, Phương Minh Viễn cũng không khách khí mà hỏi thẳng mục đích đến đây, sắp đến kỳ sát hạch, hắn cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi mà tranh cãi vô ích với người Nhật Bản.
- Anh Phương, tôi hôm nay đến đây, là thay mặt cho 37 đoàn thể xã hội, cùng với 83 vị trí thức trứ danh của đất nước tôi, chính thức kháng nghị đối với lời phát ngôn không thỏa đáng của anh Phương vài ngày trước.
Nói xong, Tả Hữu Chi Môn từ trong bao công văn rút ra mấy tờ giấy. Lâm Dung đứng bên cạnh nhận lấy, đưa cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn cầm lấy lật qua lật lại, đây là một phong thư kháng nghị, nội dụng cụ thể hắn cũng lười xem, chỉ chú ý chỗ cuối cùng, quả nhiên có rất nhiều đoàn thể xã hội và cá nhân ký tên. Đa số hắn đều chưa nghe qua. Biết được đại đa số các đoàn thể xã hội kia đều là đoàn thể cực hữu có tiếng của Nhật. Với lại hắn để ý thấy rằng thư kháng nghị này là bản sao chép.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Phương Minh Viễn, Tả Hữu Chi Môn nói:
- Bản gốc của thư kháng nghị này đã bị bộ ngoại giao của quý quốc lấy đi, điểm này, trưởng phòng Khâu của sở thông tin có thể làm chứng.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, tiện tay đặt sang một bên, sao chép thì sao chép, dù sao hắn cũng không có ý định xem. Hành động thờ ơ này, khiến cho Tả Hữu Chi Môn và Khâu Minh Lễ, lông mày hai người không khỏi giật hai cái.
- Vậy, thư kháng nghị này tôi đã nhận, phó viên chức Tả Hữu còn có chuyện gì nữa không?
Phương Minh Viễn bình thản nói.
Tả Hữu Chi Môn và Khâu Minh Lễ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trước khi đến, những phản ứng của Phương Minh Viễn bọn họ đều đã nghĩ qua, nhưng thật không ngờ Phương Minh Viễn lại bình thản nhận thư kháng nghị như vậy, cứ như đó không phải là kháng nghị có chữ ký của rất nhiều những đoàn thể xã hội và trí thức trứ danh của Nhật, mà chẳng qua chỉ là vài tờ giấy trắng thông thường vậy. Hơn nữa nghe giọng điệu kia, rõ ràng là muốn tiễn khách!
Khâu Minh Lễ và Tả Hữu Chi Môn ở Hoa Hạ này chưa từng bị đối đãi như vậy, nếu như là lãnh đạo quyền cao chức trọng thì không nói, đằng này chỉ là người bình thường, dù là có tên tuổi, của cải nhiều, nghe đâu còn có chút quan hệ, nhưng cũng không thể không thèm đếm xỉa đến họ như vậy. Ngồi đây còn chưa đến hai phút, ngay cả trà cũng không có mà uống ấy chứ.
- Đồng chí Phương, đối với kháng nghị của các vị trí thức Nhật Bản, anh không có ý kiến gì sao?
Khâu Minh Lễ nói với vẻ mặt không hài lòng rõ rệt,
- Chuyện này đã kinh động đến các vị lãnh đạo bộ ngoại giao. Hơn nữa anh có biết không, người dân Nhật Bản phẫn nộ đã đến trước sứ quán Nhật của nước ta kháng nghị, đem lại phiền phức cho những nhân viên công tác của chúng ta! Anh không chịu trách nhiệm về phát ngôn...
- Chờ một chút, trưởng phòng Khâu, lời này không nói lung tung được, đừng nói là chúng ta không quen, cho dù là người quen tôi cũng sẽ kiện anh tội phỉ báng.
Phương Minh Viễn ghét nhất là đám quan chức luôn đi kết tội người khác, chỉ có một biến động nhỏ, hở ra là nói rằng người ta không hiểu được đại cục, tham lời nhỏ, làm hỏng sự ổn định đoàn kết trong xã hội, không biết láng giềng hữu nghị vân vân quy kết, cứ như nhất ngôn cửu đỉnh của hoàng đế ngày xưa.
- Anh như thế này làm sao nói chuyện?
Sắc mặt Khâu Minh Lễ lập tức sầm xuống.
- Phó tham tán Tả Hữu, tôi có thể chịu trách nhiệm hay không chắc hẳn trong lòng ông đã rõ. Vậy, phó tham tán Tả Hữu đối với năng lực làm việc của cơ quan chứng thực của quý quốc, không có lòng tin sao?
Phương Minh Viễn không để ý đến Khâu Minh Lễ, quay sang nói với Tả Hữu Chi Môn.
- Anh Phương cứ đùa, làm thế nào mà tôi lại không tin tưởng năng lực của cơ quan chứng thực nước tôi chứ.
Tả Hữu Chi Môn có chút xấu hổ nói. Lời này của Phương Minh Viễn đúng là có dao bên trong, nếu như y trả lời không cẩn thận, sẽ khó mà đối mặt với kháng nghị của phòng chứng thực Tokyo. Đến lúc đó, không chỉ phải nhận lỗi, ngay cả con đường làm quan cũng bị ảnh hưởng không tốt.
Tả Hữu Chi Môn nhẹ giọng cùng với Khâu Minh Lễ thì thầm vài câu, trên mặt Khâu Minh Lễ cũng hiện ra vài tia xấu hổ.
- Sứ quán của nước ta tại Nhật đã bị người dân Nhật tụ tập kháng nghị, điều này tôi thật lấy làm tiếc. Nhưng mà, chuyện này hình như cũng không phải là chuyện gì ghê gớm? Như nước Mỹ là một đồng minh thân cận của Nhật trước đây chẳng phải là cũng ba ngày đều có đoàn thể dân chúng Nhật kháng nghị biểu tình đó sao? Trước cửa sứ quán Nhật ở Hàn, chẳng phải thường xuyên có người dân hàn Quốc kháng nghị hay sao? Chẳng lẽ nói, bộ ngoại giao Mỹ và bộ phận đối ngoại Nhật vì thế mà hoảng hốt sao? Hay là nói, chúng tôi cũng đã từng ký hiệp ước đồng minh với Nhật rồi?
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua Khâu Minh Lễ, nói với giọng điều bất mãn rõ rệt.
Khâu Minh Lễ nhất thời không nói gì, lời này của Phương Minh Viễn đúng là có chút độc, cũng có chút không kiêng nể. Nếu như nói quan hệ Nhật Hoa là tốt đẹp nhìn chung như vậy ai cũng sẽ không phản đối, còn nói lý ra có thể tin rằng rất nhiều người Hoa Hạ đều không đồng ý. Thế nhưng nhìn chung, bất kể là chính phủ Hoa Hạ hay chính phủ Nhật Bản cho dù có phô trương quan hệ giao hảo Hoa Nhật đến cỡ nào, tuyệt đối không thể so sánh với quan hệ Mỹ Nhật. Ngay cả người của chính phủ Hoa Hạ có dám nói mối quan hệ của Hoa Hạ và Nhật Bản còn tốt đẹp hơn so với quan hệ tốt đẹp giữa Nhật Bản và Mỹ, có lẽ chính phủ Nhật Bản cũng sẽ phủ nhận trước tiên, bác bỏ tin đồn.
Có hiệp ước hòa bình Mỹ Nhật của hai nước, và cùng với đồng minh xem như đứng ở cùng một chiến tuyến với Nhật là Hàn Quốc, đều đã từng nảy sinh những chuyện tương tự thế này, chính phủ Hoa Hạ có gì phải nóng ruột? Hơn nữa, nếu không phải chính phủ Hoa Hạ kiểm soát chặt chẽ, thì trước cửa sứ quan Nhật ở Hoa Hạ cũng không thiếu người Hoa Hạ đến kháng nghị!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]