Chương trước
Chương sau
Ngô Vệ Quốc là người của Khương Ứng Tuyết? Đúng là một vấn đề rối rắm.

Ngô Vệ Quốc ở phòng riêng gọi điện thoại, đương nhiên là y gọi cho nhóm bạn bè hư hỏng. Một trong số đó là con cháu quan lớn ở Bắc Kinh, nguyên do là Ngô Vệ Quốc từng có trợ giúp người bạn nọ, coi như là có chút giao tình. Sau khi biết được thân phận của Phương Minh Viễn, Ngô Vệ Quốc nghĩ ngay đến hắn và y cũng hiểu được chỉ có khả năng của người bạn nọ mới có thể đứng giữa hoà giải một chút, Ngô Vệ Quốc không còn mong hai chữ "Trả thù". Có thểan toàn trở ra,là y mừng lắm rồi.

Mà con cháu quan lớn này, vừa khéo Lỗ Sơn cũng quen biết, người ta đang ở tham gia tụ hội, tiếp điện thoại của y tất nhiên là sẽ không vì một Ngô Vệ Quốc và Phương Minh Viễn, Mai Nguyên Võ gây cãi gì. Y xem ra, Ngô Vệ Quốc từng giúp gã một chuyện nhỏ, giữa hai người cũng chưa thể nói gọi là "Hữu tình" gìvà cũng không đáng khiến y đi nhúng tay vào loại sự tình này.

Sự tình đề cập tới Phương Minh Viễn và Mai Nguyên Võ, cho nên lúc tụ hội nói chuyện phiếm, y mặc nhiên xem như chuyện phiếm tùy ý nói ra. Đương nhiên, Ngô Vệ Quốc sẽ không đem chân tướng sự tình nói một cách rõ ràng, lại càng không nói bọn họ ngầm cấu kết với nhân viên Phương gia và làm khó dễ Hạ Quân, bọn họ chỉ nói là đắc tội Phương Minh Viễn và Mai Nguyên Võ, và dựa theo sự tưởng tượng của mình, đem sự tình phủi toàn bộ. Cứ như vậy, ởtrong miệng y thì Phương Minh Viễn và Mai Nguyên Võ làm việc, phong cách giống cứt chó. Mà Khương Ứng Tuyết khi nghe được tin tức này liền dắt Lỗ Sơn, chạy đến Phương gia tửu lâu tìm Phương Minh Viễn hỏi cho ra nhẽ.

- Cậu thắc mắc quan hệ giữa bọn tôi làm chi? Có chuyện bất bình thì có người tương trợ thôi! Bất bình thì phải có người quản!

Khương Ứng Tuyết nói

- Hôm nay tôi muốn quản việc này thì sao? Cậu dựa vào cái gì mà giữ người? Các cậu là cảnh sát à? Kiểm sát trưởng có phê chuẩn không vậy? Và cậu có tư cách gì giữ người?

- Hả ?

Phương Minh Viễn thiếu chút nữa bật cười, người phụ nữ này thật đúng là thú vị, không ngờ lại còn "Thấy bất bình chẳng tha!”Loại này mà cũng nói ra được. Chỉ có điều cô ấy thật sự hiểu được nguyên nhân mình và nhóm Ngô Vệ Quốc khởi xung đột sao?

- Minh Viễn!

Mai Nguyên Võ lấy tay kéo kéo góc áo của Minh Viễn dưới bàn, hơi hơi lắc lắc đầu. So với Phương Minh Viễn, cậu ta quả thực hiểu rất rõ Khương Ứng Tuyết, con cháu quan lớn ở thủ đô, đại danh ma nữ lẫy lừng, đến tột cùngnăng lượng có cỡ nào!

Các quan lớn tập trung trong Bắc Kinh, tất nhiên con ông cháu cha cũng đông đúc, nhưng những nhóm con ông cháu cha này cũng phải căn cứ theo đủ loại điều kiện, phân ra từ ba đến bảy loại, mà Khương Ứng Tuyết, bởi vì cô có ông cụ sủng ái, do đó không thể nghi ngờ thuộc loại tầng cao nhất trong hàng ngũ. Còn những người như cậu ta và anh em họ Lô và Lỗ Sơn cũng chỉ có thể ngóng cổ mà nhìn lên bóng dáng bọn họ. Chỉ cần xem Lỗ Sơn và phản ứng của Mai Nguyên Võ khi bị cô ta đặt tên là "Tiểu Mai tử” cũng có thể ngẫm ra.

Hơn nữa Khương Ứng Tuyết, từ nhỏ đã ở trong Bắc Kinh có tiếng là dám nói dám làm, đã vậy còn thích vơ vét của cải và "Ức hiếp" con trai cùng trang lứa, nếu ở Bắc Kinh mà có người hay cậu trai nào có danh tiếng một chút, chỉ cần là cô cảm thấy hứng thú, tất sẽ trăm phương nghìn kế địa muốn đè đầu đối phương. Mà đối phương bình thường khi ngó lại bối cảnh và dung mạo của cô, cũng không dám so đo. Chỉ có điều gần vài năm nay, Khương Ứng Tuyết phần lớn thời gian đều là ở nước ngoài, không trở về nhiều, mà Phương Minh Viễn ở thủ đô cũng không mấy lúc, ngày nghỉ thì không có mặt, cho nên giữa hai người cũng không có dịp cùng xuất hiện.

Mai Nguyên Võ đã đoán được ý đồ khi đến đây của Khương Ứng Tuyết, hiện giờ trong Bắc Kinh người trẻ tuổi mà có nhiều ánh mắt dõi theo thì Phương Minh Viễn tất có một vị trí. Khẳng định Khương Ứng Tuyết này là bệnh cũ phát tác. Chỉ có thể hy vọng cô và Phương Minh Viễn không cần làm quá trớn. Nếu không thần tiên đang đánh nhau, thì tiểu quỷ bọn họ cũng không có kết quả tốt.

Phương Minh Viễn thấy được ánh mắt cầu khẩn của Mai Nguyên Võ, cũng đoán được lai lịch Khương Ứng Tuyết không tầm thường, nhưng cứ như vậy tùy ý bị chỉ trích, cũng không phải phong cách của hắn.

Phương Minh Viễn cố ý thở dài nói:

- Được rồi, nếu cô đã nhận định như thế, vậy thì tôi sửa sai thôi. Đưa bọn họ đến cục Cảnh Sát vậy, và ngày mai yêu cầu người đến toà án khởi tố bọn họ thôi! Nguyên Võ, cậu quen biết bên truyền thông thì phải, vậy cậu đem tình hình từ đầu chí cuối tường kể lại tỉ mỉ cho bọn họ nghe, cũng miễn cho ai đó hiểu lầm bên chúng ta ỷ thế hiếp người.

Khương Ứng Tuyết cảm thấy choáng váng, vốn tưởng rằng việc này làm Phương Minh Viễn không chiếm lý, nhưng hiện giờ xem ra, Phương Minh Viễn có lý, nếu không thì tại sao ngay trước mặt mình và Lỗ Sơn lại muốn tìm truyền thông, đem sự tình tuyên cáo ra ngoài! Tuy rằng kết cục của bọn họ như thế nào, cũng không quan hệ gì đến cô, đừng nói đến Cục Cảnh Sát, dù có vào nhà giam, cũng không đáng cho cô phải xót thương hay rầu rĩ phút giây nào, tuy nhiên mặc kệ nói như thế nào, cô và Lỗ Sơn đến đây, ngụy trang dưới hình thức công việc của Ngô Vệ Quốc, giờ kết quả như vậy, chẳng phải là đẩy bọn họ xuống hố mạnh hơn ư, cái này không khác gì trước mặt mọi người vả vào mặt cô và Lỗ Sơn một cái!

Khương Ứng Tuyết đập bàn một cái, khẽ kêu lên:

- Cậu!

Ngồi ở cạnh cửa, Lỗ Sơn hơi áy náy, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Cậu ta cũng biết tám phần là kết quả như vậy. Lỗ Sơn chú ý đến Phương Minh Viễn đã nhiều năm, so với Khương Ứng Tuyết rành hơn rất nhiều, cách đối nhân xử thế và xử thế của Phương Minh Viễn cũng không lạ, có hiểu biết nhiều hơn Khương Ứng Tuyết. Chuyện của Ngô Vệ Quốc, cậu ta vốn không có tin tưởng vào cách nói kia. Chỉ có điều cô ta căn bản không nghe cậu ta giải thích và cũng cứng rắn như thế. Giờ thì đồng loạt chịu vạ lây.

- Triệu Nhã, cô đem bản ghi chép của mấy người Chu Đức Lộc lấy lại đây!

Phương Minh Viễn nói. Triệu Nhã đi xuống không lâu, liền mang lên một tệp giấy, đều là khẩu cung của bọn họ đã đồng ý ký tên.

Phương Minh Viễn cầm sắp tài liệu lại đây, quăng tới trước mặt Khương Ứng Tuyết nói:

- Cô nhìn cho kỹ đi, thị phi ra sao trắng đen thế nào còn không phải rõ ràng sao! Nếu cô còn cho rằng tôi đây là ỷ thế hiếp người, thế thì tôi cũngkhông ngại đem tài liệu này giao cho những người ở Bắc Kinh bàn bạc thôi.

Lỗ Sơn cũng lại gần đây, ánh mắt quét vài cái qua xấp văn kiện, trong lòng liền minh bạch. Ngô Vệ Quốc bọn họ thuần túy là gieo gió gặt bão, ở Phương gia tửu lầu, lợi dụng những nhân viên quản lý ở Phương gia tửu lầu, làm nhục họ hàng Phương Minh Viễn , loại sự tình này nếu rớt vào chính đầu mình,mình xuống tay khẳng định so với Phương Minh Viễn còn muốn độc hơn! Cho dù Hạ Quân không phải là thân thích chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không cho phép nhân viên sản nghiệp nhà mình, làm súng pháo thay người khác mà tổn hại lợi ích công ty! Loại chuyện này phát sinh, chỉ có lợi cho Chu Đức Lộc và Ngô Vệ Quốc mà tổn hại danh dự và ích lợi của nhà họ Phương mà thôi.

Cầm trong tay biên bản cung khai của bọn Chu Đức Lộc nhìn sơ qua một lần, Khương Ứng Tuyết khuôn mặt có chút khó coi, trong lòng thầm mắng thằng tọc mạch lại, sự thật và lời nói của y hoàn toàn không hợp nhau, Ngô Vệ Quốc ngu xuẩn này một chút đạo lý cũng không có, không chừng xem ra chính mình sinh sự với người ta từ việc không đâu .

- Tuy nhiên, cậu Lỗ và cô Khương không ngại cực khổ đến đây, tôi và Nguyên Võ dù gì cũng phải nể mặt hai người chớ, nói vây thô,i tôi thà cho bọn họ một con đường vậy, không cần đơn vị họ đến lĩnh người đâu.

Phương Minh Viễn cười cười nói. Có tờ khai trong tay, Ngô Vệ Quốc bọn họ nếu còn không thức thời, thì bất kể giờ phút nào, hắn đều có thể dẫm nát bọn họ dưới chân

Nghe Phương Minh Viễn nói như thế, Triệu Nhã dắt Phùng Thiện rời khỏi phòng riêng và Trần Trung thả đám người Ngô Vệ Quốc. Chỉ có điều sau này ngẫu nhiên Phương Minh Viễn nghe được đám người đó được thả không lâu sau bị một nhóm xa lạ khác tẩn cho một trận tuy không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà nhẹ nhất cũng nằm trên giường một tuần. Rốt cuộc là ai động thủ thì Phương Minh Viễn cũng không được rõ lắm.

- Hừ

Khương Ứng Tuyết đưa tay lấy xấp giấy trên bàn, bộ ngực phập phồng, chuyện này sau khi tỏ tường thì nửa câu cũng không nhắc lại

- Nghe đồn cậu rất biết cách kiếm tiền?

Khương Ứng Tuyết vừa chuyển đề tài vừa nói.

- Bình thường bình thường thôi, so ra còn kém mấy xí nghiệp quốc doanh độc quyền lũng đoạn thị trường.

Phương Minh Viễn bật cười ha hả đáp

- Nghe nói cậu đang đàm phán thiết bị luyện cương giữa Nippon Steel và công ty Albert, và có dự tính xây dựng nhà máy sắt thép ở tỉnh Liêu hả?

Khương Ứng Tuyết hỏi tiếp.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, việc này hiện giờ đã không còn là cái gì bí mật, Khương Ứng Tuyết biết cũng không có gì kỳ quái. Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một tia cảnh giác, Khương Ứng Tuyết nhắc tới việc này đến là có ý tứ gì.

- Nể mặt cậu, 5% cổ phần, tôi bảo đảm sản phẩm của cậu vừa dễ bán lại không bị ngăn trở! Thế nào?

Khương Ứng Tuyết giọng điệu cao cao tại thượng

- A...?!

Ở đây vài người đều giật mình kinh hãi, kể cả những người đi theo Khương Ứng Tuyết. Phương gia phải đầu tư ba tỷ tệ xây dựng nhà máy ở tỉnh Liêu, 5% cổ phần, thì tài sản là 500 triệu tệ Khương Ứng Tuyết ngoạm một phát thực không nhỏ nha.

Phương Minh Viễn nháy nháy mắt mấy cái, trên mặt tuy rằng không hiện ra điều gì, nhưng trong lòng cũng sắp sửa nổi cơn điên.

- Như thế nào? Cậu cảm thấy không đáng giá sao?

Khương Ứng Tuyếtnhìn Phương Minh Viễn không có trả lời lại, bèn cười lạnh nói:

- Coi chừng sau này cậu hối hận không kịp a?

Cô tự nhận mình có tư cách nói ra những lời như vậy, phải biết rằng hiện giờ ở Hoa Hạ, chủ nghĩa bảo hộ địa phương hoành hành, cho dù là sản phẩm sắt thép, muốn không bị ngăn trở hay tiêu thụ trong nước và nhất là thị trường sắt thép, cũng không phải là một sự kiện dễ dàng. Ngoại trừ tập đoàn sắt thép Hải Bảo đứng đầu các công ty quốc hữu trong ngành, thì tất cả những nhà máy nhà máy sắt thép cỡ trung ra, có rất nhiều sản phẩm đều là không thể thu hồi vốn.

Huống hồ gì nhà máy sắt thép nhà họ Phương, là một doanh nghiệp tư nhân, bất chợt ngày sau bị làm khó dễ khẳng định là chắc chắn nhiều hơn doanh nghiệp nhà nước. Nhưng có mặt mũi Khương gia của cô, như vậy hoàn toàn bất đồng, Khương Ứng Tuyếttin tưởng, trong cả nước chỉ sợ không có ai sẽ vì loại sự tình này mà trở mặt Khương gia.

`

Cho nên, Khương Ứng Tuyết cảm thấy lấy 5% cổ phần cũng không có quá mức, có thể nói giá trị của mình cũng đến như thế, và cũng tin tưởng, chỉ cần Phương Minh Viễn tinh mắt, khẳng định là sẽ không từ bỏ cơ hội này vớiKhương gia. Thương nhân cả nước không biết bao nhiêu người mơ ước chuyện tốt đẹp này đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.