Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Phương Minh Viễn không biết lúc này Lưu Trì đang nghĩ đến mình. Nhưng hắn đang cân nhắc phải tính chuyện thay đổi tương lai huyện Bình Xuyên thế nào. Dù thế nào, Bình Xuyên cũng là nơi lập nghiệp của Phương gia. Nếu để Lưu Trì gây sức ép, không người kiềm chế, y sẽ hóa Bình Xuyên thành một nơi chướng khí mịt mù, Phương Minh Viễn cũng không thể chịu nổi. Nhưng có ai có thể gánh vác việc này?

Lãnh đạo huyện Bình Xuyên hiện nay không phải Phương Minh Viễn chưa từng nghĩ đến, nhưng lại rất nhanh chóng bỏ qua. Tuy những người này làm lãnh đạo lâu năm ở Bình Xuyên, cũng có không ít là người địa phương Bình Xuyên, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lý Đông Tinh và Lữ Lương vì đối mặt với Lưu Trì phải thật cẩn thận với gia thế của y, còn người khác, về cơ bản họ thấp hơn Lưu Trì một bậc. Sau khi Lưu Trì trở thành Chủ tịch Huyện hay Bí thư Huyện ủy, những người này sẽ càng phải lo lắng thêm. Dù có Phương gia giúp đỡ, chỉ sợ những người này trời sinh đã thấp hơn Lưu Trì một cái đầu.

Hơn nữa, trong kiếp trước, Phương Minh Viễn đã thấy rất nhiều loại cán bộ như cỏ dại đầu tường, không hề có lập trường của chính mình, mục đích cao nhất là xu nịnh thủ trưởng mưu cầu thăng chức. Chỉ cần cấp trên xuất hiện trước mắt, bọn họ sẽ không do dự nói những câu cần nói, sẽ hung ác hơn bất cứ kẻ nào, giẫm lên người đứng trước để tiến thân. Giúp đỡ những người như vậy, thà không có còn hơn.

Khu khai thác kỹ thuật Ly Sơn hiện giờ đã là trụ cột kinh tế của vùng kinh tế Ly Sơn. Sau hơn ba năm phát triển, hiện giờ khu khai thác kỹ thuật Ly Sơn đã mở rộng thành một con quái vật lớn hơn hai mươi km vuông. Tổng GDP hàng năm của nơi này chiếm hơn 40% của vùng núi Ly Sơn. Năm ngoái Ly Sơn xếp hạng ba trong danh sách khu kinh tế có thực lực trực thuộc thành phố Phụng Nguyên, tạo ra thành tích không thể xóa nhòa. Nên biết rằng, trước đây ba năm, khu Ly Sơn được xếp hạng nhất đếm ngược mỗi năm, nếu ngẫu nhiên được xếp hạng hai đếm ngược thì các lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân đã vui mừng không xiết.

Dù sao vùng Ly Sơn cách nội thành Phụng Nguyên cũng khá xa, lại lạnh lẽo. Ở quận cũng không có công ty xí nghiệp gì cả, điều duy nhất khiến lãnh đạo thành phố nhớ tới, ngoại trừ khách du lịch thì chỉ còn có mấy sản nghiệp của Phương gia.

Nhưng vùng Ly Sơn hiện nay đã không ngừng mở rộng khu khai thác kỹ thuật, kinh tế hàng năm đã bước lên một nấc thang mới. Lãnh đạo Ủy ban nhân dân Quận khi lên họp ở thành phố cũng có thể thẳng lưng vài phần. Đối mặt với các lãnh đạo cũ, khí thế cũng không thua kém chút nào. Tuy tổng kim ngạch không đứng hàng đầu, nhưng tốc độ tăng trưởng cũng hoàn toàn xứng đáng đứng đầu thành phố Phụng Nguyên.

- Chủ nhiệm Thời, xin chào!

- Buổi sáng tốt lành, Chủ nhiệm Thời.

- Chủ nhiệm Thời, anh đi làm sớm thế!

Trong trụ sở viện khai thác sản nghiệp, Thời Văn Sinh đang đi trên đường, người chào hỏi không dứt, đủ mọi giọng oanh tiếng yến. Chủ tịch quận Ly Sơn lúc trước là Triệu Tự An đã bác bỏ sự dị nghị của quần chúng, một tay đưa Thời Văn Sinh lên làm phó Chủ nhiệm thường trực khu khai thác kỹ thuật Ly Sơn này. Lúc ấy có người thầm cho rằng, Thời Văn Sinh có lẽ không giúp nổi A Đẩu. Nhưng trải qua ba năm, từ một người mới gia nhập khu khai thác kỹ thuật, nay vị trí của Thời Văn Sinh đã vững như Thái Sơn, không ai có thể làm lung lay được.

Hơn nữa, nghe nói Bí thư Quận ủy Triệu Tự An đang định cho Thời Văn Sinh làm Chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật. Đến lúc đó, Thời Văn Sinh quả xứng danh là “nhân vật số một” trong khu khai thác kỹ thuật. Thật ra, từ hai năm trước, Triệu Tự An cũng đã không lo nhiều đến khu khai thác kỹ thuật này rồi, toàn bộ công việc giao lại cho cấp dưới là Thời Văn Sinh. Nhưng sau khi phù chính, dù sao cũng là danh chánh ngôn thuận, Thời Văn Sinh cũng đang bước dần trên đường làm quan. Hiện giờ Thời Văn Sinh đã là một ngôi sao chính trị mới của Ly Sơn. Ai cũng cho rằng, tiền đồ của anh ta sau này rất sáng lạn.

Nhưng hôm nay, các nhân viên trong khu khai thác kỹ thuật, sau khi chào hỏi Thời Văn Sinh mới phát hiện Thời Văn Sinh đang lên như diều gặp gió này lại có một bụng tâm sự, chẳng những cau mày, đôi mắt thâm đen, hơn nữa, đáp lời mọingười cũng có vẻ miễn cưỡng. Điều này khiến nhiều người lấy làm lạ.

Có người đoán là trong nhà có chuyện. Bọn quan viên như Thời Văn Sinh ở vị trí này trong nhà thường có bà hai bà ba, cờ đỏ trong nà chưa ngã, cờ ngoài ngõ đã bay cũng là chuyện không hiếm thấy. Nhưng thật khó có lúc cờ đỏ trong nhà sinh chuyện. Trong khu nội trú của nhà máy khai thác kỹ thuật cũng có ký túc xá nữ, không phải chưa có người tỏ ý, lấy tấm thân làm bước tiến nhưng chưa từng nghe nói có ai toại nguyện.

Tất cả mọi người đều nói thế lực nhà vợ Thời Văn Sinh quá lớn, Phương gia có thể giúp anh ta đạt đến vị trí hiện nay thì cũng có thể đạp anh ta xuống, dù Thời Văn Sinh có muốn cũng không có gan làm. Còn chuyện giả thiết này có đúng không thì chỉ có Thời Văn Sinh tự biết.

Cũng có người đoán hay là kinh tế của Thời Văn Sinh có vấn đề? Dù sao, thân là phó Chủ nhiệm thường trực khu khai thác kỹ thuật, có thể nói là chủ trì toàn diện công tác kỹ thuật ở khu khai thác, anh ta chỉ cần ngã về công ty nào thì công ty có thể đạt được kế hoạch lớn. Hơn nữa, 70% sản phẩm của khu khai thác kỹ thuật đều do siêu thị Carrefour và nhà máy điện tử Đức Quang tiêu thụ. Làm con rể Phương gia như Thời Văn Sinh, trước mặt lãnh đạo cao cấp của hai công ty này cũng có tiếng nói nhất định, mấy Chủ tịch công ty này tất nhiên phải nịnh bợ hắn, tiền mặt còn không lần lượt kéo đến sao?

Nhưng cũng có người lập tức phản bác, nói rằng siêu thị Carrefour và nhà máy điện tử Đức Quang là sản nghiệp của Phương gia, chắc chắn Thời Văn Sinh cũng có cổ phần. Cầm tiền đó không sợ bỏng tay sao? Cầm tiền vừa bất an, vừa làm tổn hại đến lợi ích của mình.

Cũng có người đoán, có phải anh ta bị lãnh đạo phê bình không? Đoán đủ kiểu cả.

Thật ra, chỉ vì tối qua Thời Văn Sinh nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, anh ta đang rối rắm vì phương hướng phát triển trên đường làm quan của mình.

Trong điện thoại Phương Minh Viễn hỏi anh ta có muốn đến nhận chức ở huyện Bình Xuyên không. Dựa vào cấp bậc hiện tại và thành tích của anh ta, Phương gia lại vận động một chút, Thời Văn Sinh thừa sức về làm phó Bí thư Đảng ủy hoặc là phó Chủ tịch Huyện. Thời Văn Sinh cả đêm ngủ không ngon, suy ngẫm đến đề nghị của Phương Minh Viễn.

Thật ra, Thời Văn Sinh cảm thấy về làm phó Chủ tịch huyện Bình Xuyên không bằng làm chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật Ly Sơn. Khu khai thác kỹ thuật này đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, vài năm nay đúng là lúc có được thành tích. Ở đây, Thời Văn Sinh được nhiều người ủng hộ, dù là Ban quản lý khu khai thác kỹ thuật hay là mấy công ty bên dưới, có ai dám xem thường ý kiến của Thời Văn Sinh?

Tuy quay lại làm phó Chủ tịch Huyện xem như là áo gấm vinh quy, hơn nữa quyền lợi thoạt nhìn có vẻ lớn hơn ở khu khai thác kỹ thuật, nhưng dù sao cũng chỉ là một huyện của thành phố Duy Nam, còn khu Ly Sơn lại trực thuộc thành phố Phụng Nguyên. Quan huyện có thể đánh đồng với cán bộ cấp tỉnh sao? Thành phố Phụng Nguyên này bước ra cũng có thể so với các quan tỉnh ở Bắc Kinh, ít nhất thấy chức quan bị hạ một bậc, mình quay lại Bình Xuyên cũng không có điểm tốt rõ rệt.

Hơn nữa, mấy năm nay được tôi luyện trong quan trường, Thời Văn Sinh cũng hiểu được, Lý Đông Tinh và Lữ Lương ở Bình Xuyên không lâu nữa, mà quan hệ giữa Phương gia và các lãnh đạo khác lại chưa bền chặt mới là điểm mấu chốt để Phương Minh Viễn muốn mình quay về Bình Xuyên. Nhưng mình về Bình Xuyên, tất nhiên có Phương gia ủng hộ, nhưng mình tay không đến Bình Xuyên, Lý Đông Tinh và Lữ Lương vừa mới đi. Bí thư và Chủ tịch mới đến, ai biết được họ là hạng người nào? Nếu bị bọn họ cản trở, gây khó xử cho mình, không bằng ngồi yên ở khu khai thác kỹ thuật an nhiên tự tại. Chỉ cần một ngày Triệu Tự An còn làm Bí thư quận, thậm chí chỉ cần một ngày còn trong thành phố Phụng Nguyên thì vị trí của anh ta đã rất vững vàng, không ai có thể làm lung lay.

Nhưng Thời Văn Sinh cũng hiểu, sở dĩ mình có ngày hôm nay cũng là vì quan hệ mật thiết không thể tách rời với Phương gia. Không nói một phần kế hoạch lúc trước anh ta đề xuất với Triệu Tự An là bút tích của Phương Minh Viễn, anh ta ở khu khai thác kỹ thuật này được nhiều người ủng hộ cũng vì anh ta là con rể Phương gia. 70% sản phẩm của khu khai thác kỹ thuật này là do siêu thị Carrefour và nhà máy điện tử Đức Quang tiêu thụ, chỉ với thân phận ấy, anh ta đã được bọn họ nể trọng lắm rồi.

Nếu không có thân phận này, Triệu Tự An cũng không còn coi trọng mình, còn mấy công ty đó có thể nghe lời mình nói sao? Kết quả không cần nói cũng biết.

Nói khó nghe một chút, nếu mình không phải con rể Phương gia, e là hiện giờ vẫn còn làm công nhân ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây? Làm gì có được những ngày tốt đẹp, tài sản hàng triệu, còn có biệt thự, còn chính mình thì làm Chủ nhiệm khu khai thác kỹ thuật.

Anh ta vẫn chú ý đến sự phát triển của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Vì kinh tế huyện Bình Xuyên phát triển, cho nó một ít sức sống, nhưng nói chung là nó vẫn sống dở chết dở, mấy năm qua thu nhập của công nhân không bằng ở huyện Bình Xuyên. Không ít đồng nghiệp, bạn học ngày xưa đến nhà anh ta nhờ vả, mong anh ta giúp đỡ rời khỏi Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, cho dù đến Ly Sơn làm công nhân bình thường cũng được.

Thời Văn Sinh nghĩ tới nghĩ lui, thấy rất khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.