Chương trước
Chương sau
Uông Manh Thục lo sợ đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Lâm Dung đang ngồi trên ghế xô-pha, người đi cùng cô kéo ghế ngồi sang bên kia, La Đại Quân sắc mặt vô cùng giận dữ ngồi vào chỗ của mình, cả ba người đều trong tâm trạng căng thẳng.

- Uông Manh Thục, ban nãy tóm lại là xảy ra chuyện gì vậy? Cô nói rõ một lần toàn bộ sự việc cho tôi nghe xem nào.

La Đại Quân cũng không mời cô ngồi xuống, lớn tiếng nói.

Uông Manh Thục đến lúc này làm sao còn dám giấu diếm gì nữa, đem tất cả đầu đuôi sự việc mà cô biết nói hết ra, đương nhiên, cô cũng nhấn mạnh rằng những vệc này đều do Vương Na gây nên, cô không hề làm khó nhóm Lâm Dung.

- Đều do Vương Na gây nên, lúc ấy cô có ở đó không? Nếu có thì vì sao cô không ngăn lại? Cô hay cô ta là lãnh đạo được ủy thác?

La Đại Quân đập bàn nói.

- Cô làm lãnh đạo kiểu gì vậy? Ngay cả việc làm của cấp dưới cũng không nắm được?

La Đại Quân là trạm trưởng của nhà ga Bình Xuyên, có thể nói là trong công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, ngoại trừ những vị Tổng giám đốc và Phó tổng giám đốc được cử xuống, ông ta là một trong những cán bộ cao nhất rồi. Hơn nữa ông ta cũng tham gia vào việc cải cách của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Bản thân La Đại Quân cũng đặt hy vọng khá lớn vào tương lai của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, nếu thí điểm đổi mới thành công, như vậy những công nhân viên chức cao cấp phụ trách tuyến đường sắt Phụng Đồng chính là ngòi lửa dẫn đầu cho những đổi mới của các tuyến đường sắt trên cả nước trong tương lai, tiền đồ tươi sáng không ngừng rộng mở.

Mà xét từ thu nhập cá nhân, La Đại Quân so với ngày trước tuy rằng những khoản thu đen ít đi không ít, nhưng các khoản thu công khai cũng tăng lên đáng kể. Với lại những khoản tiền đó cầm cũng thấy yên dạ yên lòng, là tiền kiếm được quang minh chính đại, so với những khoản thu đen kia mà nói thì chi tiêu cũng thấy yên tâm. Hơn nữa, ông ta cũng biết, với cương vị là trạm trưởng trạm đường sắt như ông ta, thu nhập vẫn sẽ còn được nâng cao hơn nữa. Vì vậy mà so với các công nhân viên chức khác, La Đại Quân vẫn khá là ủng hộ cách đổi mới của công ty.

Với lại làm lãnh đạo đã nhiều năm, La Đại Quân cũng hiểu rằng hiện nay trên đường sắt người nhiều hơn việc, vốn ba người là có thể hoàn thành công việc, không phải cần đến năm người cùng làm, hơn nữa năm người này còn so bì tỵ nạnh nhau, ai cũng không chịu thua, không chịu làm thêm phần việc dù chỉ là một chút, kết quả chính là không những không thể nâng cao hiệu suất công việc, mà ngược lại còn kéo thêm hệ quả xấu. Cũng chính vì hiểu rõ điều này, nên công ty mới muốn sàng lọc một lần các cán bộ, giữ lại những người có tài thật sự, còn những người khác thì xếp xuống vào ngũ công nhân viên chức bình thường.

Đây mới chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp, công ty còn có một loạt các biện pháp đổi mới khác, dứt khoát loại bỏ những người không chịu theo chính sách cải cách của công ty, để răn đe những người ở lại, có như vậy mới trị được chứng ăn bơ làm biếng của bọn họ, từ đó nâng cao doanh thu của công ty.

Nhưng những cấp dưới của ông ta thật không nể mặt chút nào, làm mất đồ của khách đã là không đúng, lại còn là mất đồ của bạn cậu Phương thì thật không phải. Vậy mà vẫn không chịu nhận sai, thái độ lại còn thô lỗ, tất cả những điều này làm Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân thấy mà không thể nhẫn nhịn được.

Bất luận là người lãnh đạo nào có lẽ cũng không thể tha thứ được cho việc cấp dưới của mình làm mất mặt các lãnh đạo cao cấp hơn, huống chi mấy người Uông Manh Thục lại không giữ thể diện cho họ, đây không khác gì cầm xích đánh vào mặt La Đại Quân.

Nếu như để Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn lưu lại ấn tượng về La Đại Quân là một trạm trưởng không có năng lực, vậy thì ông ta biết tìm ai để khóc lóc kể lể? Đây không chỉ là chặt đứt con đường thăng tiến của ông ta ở công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, mà ngay cả danh tiếng của ông ta trong bộ đường sắt cũng đều mất hết.

La Đại Quân trong lòng vô cùng tức giận, đó là lí do vì sao khi Uông Manh Thục đến, ông ta trách mắng không chút khách khí.

- Không làm hết chức trách, rất đáng trách.

La Đại Quân chỉ tay, nói:

- Trước tiên quay về viết một bản kiểm điểm thật sâu sắc, đợi xử lý của trạm, gọi Vương Na vào.

Uông Manh Thục bị ông ta răn dạy một hồi như giông như bão cảm thấy đầu óc choáng váng, rưng rưng nước mắt đi ra ngoài.

Không quá hai phút, cửa phòng làm việc lại mở ra, chỉ thấy một người đàn ông dẫn theo Vương Na đầu hơi cúi, không nói gì đi vào.

- Vinh Quang Nhân? Anh tới đây làm gì?

La Đại Quân kinh ngạc la lên.

- Trạm trưởng La, tôi tới để xin lỗi các vị khách.

Vinh Quang Nhân nhìn lướt qua Lâm Dung đang ngồi bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của cô.

- Nói xằng việc này và anh có…

La Đại Quân còn chưa nói hết câu, vẻ mặt như chợt hiểu ra.

- Tôi nói là, Vinh Quang Nhân, cô ấy là gì của anh sao?

- Bà xã,

Vinh Quang Nhân cười khổ nói.

- Cô còn không mau đến xin lỗi người ta.

Vương Na cúi đầu tiến về phía trước vài bước, nói với Lâm Dung:

- Rất xin lỗi, ban nãy thái độ của tôi có phần quá đáng, vi phạm quy định trong trạm…

Cô còn định nói thêm nhưng Lâm Dung đã đứng dậy nói:

- Đồng chí Vương Na, việc mà chị đã làm không chỉ là vi phạm điều lệ quy định trong trạm, mà đồng thời còn trái với quy tắc quy định của công ty. Các chị hiện tại không phải là công nhân viên của bộ đường sắt mà là nhân viên của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Mọi việc làm của các chị đều đại biểu cho khuôn mặt của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Khách du lịch không biết các chị là ai, tôi cũng không biết họ đã nói gì với các chị, thế nhưng họ sẽ nói rằng thái độ phục vụ của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên quá tệ.

Lâm Dung nhìn rồi lại nhìn Vinh Quang Nhân, nghĩ thầm rằng người này khá thông minh, trực tiếp đưa vợ đến nhận lỗi, để được xử lý nhẹ hơn.

- Tôi nghĩ các vị đều biết công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên là sản nghiệp của nhà họ Phương, siêu thị Carrefour cũng vậy. Đối với sự phục vụ của siêu thị Carrefour, các vị cũng không lạ gì. Các vị hãy tự ngẫm nghĩ xem, so sánh với các nhân viên làm việc ở siêu thị Carrefour, thái độ phục vụ, chất lượng phục vụ của các vị, có phải khác một trời một vực không? Một câu xin lỗi là có thể cứu vãn lại được vị trí và danh dự của công ty trong lòng của khách hàng sao?

Lâm Dung nói không nhanh nhưng trên lưng ba người Vinh Quang Nhân đang nghe cũng phải lấm tấm mồ hôi. Kiểu chụp mũ này, đừng nói Vương Na, ngay La Đại Quân cũng phải chấp nhận không đỡ nổi.

- Hiện giờ từ bên ngoài đến Bình Xuyên, bất luận là đường quốc lộ hay đường sắt đều rất thuận tiện. Trước khi công ty tiếp nhận đường sắt Phụng Đồng, mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu chở khách, lý do là vì sao? Chẳng lẽ các vị chưa từng nghĩ qua sao? Là do phục vụ không tốt, chỉ biết đưa khách đến đường quốc lộ, khách chưa đủ, xe đã khởi hành, chính là ném tiền của công ty vào vực không đáy, không chịu nổi cách tiêu xài như vậy.

- Xin hỏi nên gọi cô như thế nào cho phải phép?

Vinh Quang Nhân hỏi.

- Vị này là trợ lý của cậu Phương, cô Lâm Dung. Trợ lý Lâm, vị này là cán bộ phòng điều hành của chúng tôi, anh Vinh Quang Nhân, cũng là một trong những trụ cột trong phòng điều hành của chúng tôi.

La Đại Quân giới thiệu hai bên với nhau. Ông ta cố ý nhấn mạnh tầm quan trọng của Vinh Quang Nhân ở công ty cũng là muốn tạo cho Lâm Dung một ấn tượng tốt – đối với Vinh Quang Nhân, ông ta vẫn khá là coi trọng. Một người có năng lực của phòng điều hành, vậy chắc chắn là có đủ khả năng sáng tạo ra của cải, cống hiến cho công ty. Nếu Lâm Dung còn giận dữ, vậy là không nể mặt Vinh Quang Nhân, thậm chí ngay cả anh ta cũng bị đá ra khỏi công ty, như vậy ảnh hưởng trong thời gian ngắn sẽ không nhỏ chút nào.

- Trợ lý của cậu Phương?

Vinh Quang Nhân trợn tròn đôi mắt, há hốc mồm mà nhìn Lâm Dung, rồi lại quay qua nhìn La Đại Quân. Nhưng mà anh ta nghe Vương Na nói rằng người phụ nữ này chỉ là người ở trong nhóm người kia lưu lại để phụ trách giải quyết việc này, địa vị vẫn chưa phải là cao nhất, hơn nữa cô cũng nhắc tới, trong nhóm người đó có người xem ra còn rất trẻ. Vậy chẳng phải là cảnh tượng “võ miệng” mới xảy ra vừa rồi của Vương Na đều bị Phương Minh Viễn thấy rồi hay sao?

- Không chỉ cậu Phương, cục trưởng Tô của cục giáo dục thành phố Phụng Nguyên Tô Ái Quân lúc ấy cũng có mặt ở đó. Anh ấy là con của bộ trưởng Tô.

La Đại Quân trùng giọng, nghiến răng nghiến lợi nói. Vinh Quang Nhân này cũng là người khá điềm đạm, tại sao lại lấy người vợ như vậy?

Điều này thật đúng với câu châm ngôn – nhà có vợ hiền người đàn ông không gây tai họa, Vinh Quang Nhân chẳng phải chính là bị tai bay vạ gió sao?

“Con mẹ nó, những bà già này lại không phải là vợ của tôi, tôi dù thế nào cũng chịu bị liên lụy, gánh nhận họa này”.

La Đại Quân nghĩ, chửi thầm trong bụng.

Đầu Vinh Quang Nhân ong lên, anh ta cũng giống hệt như cảm nhận của La Đại Quân khi nãy. Đây quả thực chính là án tử thần trời cũng không cứu được Vương Na lần này. Đắc tội với hai vị lãnh đạo cao cấp, hai người mà có thể ảnh hưởng đến cả đường sắt Phụng Nguyên và công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Giả như hai vị này mà quyết truy cứu đến cùng, đừng nói là tiếp tục làm việc ở đây, ngay cả trong toàn bộ hệ thống đường sắt Hoa Hạ cũng không có chỗ cho họ dung thân.

Lâm Dung hiển nhiên hiểu được ẩn ý của La Đại Quân, dễ nhận thấy ông ta rất xem trọng người tên Vinh Quang Nhân này. Nếu đã là như thế, vậy thì kế hoạch vốn định giết gà dọa khỉ phải thay đổi một chút. Lâm Dung cũng không mong quyết định xử lý của cô sẽ làm ảnh hưởng đến trật tự buôn bán bình thường của công ty. Hơn nữa, một người có tài tốt như vậy, nếu chỉ vì nguyên nhân này mà rời bỏ công ty, vậy thì có chút lợi bất cập hại.

- Trạm trưởng La, thời gian tôi nán lại ở đây cũng không phải là ngắn. Không dám để Cục trưởng Tô và cậu Phương phải đợi lâu. Chuyện này cứ giao cho ông giải quyết đi. Tôi đợi tin tức của trạm trưởng La.

Lâm Dung cười nói.

- A?

La Đại Quân giật mình kinh hãi. Giải quyết chuyện này không khó, nhưng việc này Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân đã thấy, như vậy nếu không giải quyết thỏa đáng thì chẳng phải chính ông ta cũng phải chịu xui xẻo hay sao?

Lâm Dung quay người liền đi ra ngoài, La Đại Quân cũng vội vàng đi theo, vừa đi ra ngoài cùng Lâm Dung vừa thấp giọng nói với vẻ mặt đau khổ:

- Trợ lý Lâm. Trợ Lý Lâm. Dù thế nào cô cũng phải cho tôi chút gợi ý chứ?

Trong phòng chỉ còn lại hai người Vinh Quang Nhân và Vương Na. Vinh Quang Nhân lúc này mới bừng tỉnh hẳn trong kinh hãi, nhìn vợ mình đang ngây ra như phỗng, không khỏi giơ tay lên…

Chẳng qua cái tát cuối cùng này cũng không giáng xuống, nó chỉ dừng lại trên vai Vương Na, đánh thức cô.

- Được rồi. Việc đã đến nước này thì cứ nghe theo sự xử phạt của trạm đi. Anh chỉ hy vọng qua chuyện này em có thể rút ra được bài học, họa là từ miệng mà ra.

Vinh Quang Nhân ôn tồn nói.

Vương Na ôm chặt lấy chồng, khóc lên thành tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.