Chương trước
Chương sau
Cây chà là có đặc điểm chịu hạn, chịu kiềm, chịu nhiệt , thích ẩm ướt, “ trên khô dưới ẩm “ là môi trường sinh trưởng lí tưởng nhất của cây

Nói cách khác, tin đồn đó, cũng có lẽ là sự thật

Trong lòng Phương Minh Viễn trống ngực đập thình thịch liên hồi, nếu như nói phía dưới 3 cây chà là, thực sự có dòng suối tồn tại, thì giá thị của cái trang viên này, đổi 10 lần cũng không đủ. Đối với người Ả Rập , nước mới là bảo vật quý báu nhất mà thánh A-la ban tặng cho họ nhất là loại nước ngầm tự nhiên này, thì lại càng quý giá hơn.

Để tìm được con suối này, Phương Minh Viễn tin rằng sẽ có vô số đại gia Ả Rập sẵn sàng chi khoản tiền lớn cho nó.

Phương Minh Viễn hít sâu vài lần, cố gắng làm sự hân hoan trong lòng bình tĩnh lại, vờ như không có chuyện gì từ từ đi từ trên sườn núi xuống, nói:

- Hoàng tử Abdullah, tôi không thể không nói, tổ tiên của ngài rất tinh mắt, ở đây thực sự là một trang viên rất tuyệt. Ngài Robert, tôi cảm thấy thực sự đau lòng khi trang viên mỹ lệ này bị những tội nhân kia chà đạp, mong rằng tất cả tội nhân trên đời dù trong quá khứ hay tương lai đã chà đạp lên những sự vật đẹp đẽ của thế gian, mãi mãi chịu sự trừng phạt dưới địa ngục.

Lúc này cũng đã đến giờ ăn trưa, Hoàng tử Abdullah khoát tay một cái, bọn tôi tớ lập tức đi đến, trải thảm ra, Phương Minh Viễn vừa nhìn đã hiểu ngay, đó là đã đến giờ hành lễ. Người Ả Rập, phải hành lễ năm lần trong một ngày, cậu liền kéo Robert, và cả Trần Trung đứng ra một bên, chờ họ hoàn tất việc hành lễ.

- Nếu xét từ góc độ tôn giáo tín ngưỡng mà nói, những người Ả Rập này, có lẽ là những tín đồ sùng đạo nhất thế giới.

Robert nói nhỏ với Phương Minh Viễn:

- Ở châu Âu, ngoài linh mục và nữ tu sĩ ra, tôi nghĩ dù là tín đồ sùng đạo đi chăng nữa, cũng không thể nào làm giống những người Ả Rập này được, một ngày hành lễ năm lần. Phật tử Hoa Hạ các cậu có như thế không?

Phương Minh Viễn nhún vai, ngoài các hòa thượng ra, e là cũng không có ai có khả năng này như những người Ả Rập, mỗi ngày không chỉ dành nhiều thời gian như thế để hành lễ, mà còn lặp lại ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cứ tiếp tục cho đến khi họ chết đi. Với nhịp sống xã hội nhanh như hiện nay, một người bình thường muốn làm như thế thì tuyệt đối không thể. Họ không thể tiêu hao thời gian dành cho năm lần hành lễ được.

- Ha ha, hôm nay cũng coi như là một ngày không tồi nhỉ, ở đây có cây có cỏ có nơi mát mẻ, nếu như ở trên đường, dưới ánh nắng gay gắt, thì chúng ta có lẽ đã thảm rồi.

Robert và Phương Minh Viễn trò chuyện câu được câu chăng.

Cũng may là thời gian hoàng tử Abdullah hành lễ cũng không dài, chỉ một lát sau, nhóm tôi tớ đã bắt đầu thu dọn đồ lễ rồi.

- Phương , cậu dự định bây giờ về thành phố, hay là chúng ta mượn ngài Robert nơi này một lúc, ở lại đây dùng cơm?

Hoàng tử Abdullah hỏi.

- Tôi muốn ở lại đây dùng cơm, chỉ không biết ngài Robert có cho phép không ?

Phương Minh Viễn do dự một lúc rồi nói

Robert còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là phải đồng ý thôi. Hiện giờ ông đang có việc cần đến người ta mà.

Ngay sau đó hoàng tử Abdullah vẫy vẫy tay, đám người hầu liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa trên mặt đất.

Mặc dù là ở bên ngoài nhất thời quyết định, nhưng nhóm tôi tớ của Hoàng tử Abdullah trong thời gian ngắn bày ra bữa trưa rất thịnh soạn, khiến cho Phương Minh Viễn kinh ngạc há hốc miệng trước sự xa hoa của vương thất Ả Rập.

Sau bữa trưa, hoàng tử Abdullah và Robert cùng Phương Minh Viễn đi dạo một vòng trong trang viên Sayr này, rồi mọi người mới lái xe trở về thành Kuwait. Buổi tối, Phương Minh Viễn còn phải đến diện kiến Kuwait Emile và các thành viên quan trọng khác trong vương thất, đương nhiên, nó đã bao gồm hơn 90% quan chức quan trọng của chính phủ Kuwait rồi. Tinh thần không tốt, nếu tối nay xảy ra sơ suất gì, làm trò cười cho mọi người, thì chính là làm mất mặt người Hoa Hạ rồi. Vì thế vừa vào thành , Robert đã biết điều mà rời đi.

Sáng hôm sau, đến khi mặt trời đã lên cao, Phương Minh Viễn mới tỉnh giấc . Nhớ lại tất cả những gì đã diễn ra trong hoàng cung Kuwait tối qua, vẫn có một chút như đang mơ. Emile tiếp Phương Minh Viễn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hai người trò chuyện tổng cộng không đến 10 phút. Nội dung cũng rất đơn điệu vô vị. Đơn giản là ân cần thăm hỏi lẫn nhau, Emile bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đối với Phương Minh Viễn về sự giúp đỡ vương thất Kuwait trong chiến tranh vùng vịnh, đồng thời hỏi dò Phương Minh Viễn có hài lòng với món quà đáp lễ của vương thất Kuwait không, sau đó ban tặng cho Phương Minh Viễn một chiếc huân chương, tiếp đó Phương Minh Viễn ngỏ lời cảm ơn họ. Phương Minh Viễn liền lui ra. Sau đó, cậu đi cùng hoàng tử Abdullah, tham gia bữa tiệc tối của các thành viên trong vương thất Kuwait, đây mới là nội dung chính của buổi tối.

Bữa tiệc rất thịnh soạn, thậm chí còn xuất hiện món chính dê và lạc đà nướng nguyên con, trong suốt bữa tiệc còn có màn trình diễn ca múa Ả Rập , tiếp tục vui chơi đến 12 giờ đêm, Minh Viễn mới trở về biệt thự của Hoàng tử Abdullah. Hoàng tử Abdullah còn phải đi hành lễ tối nữa, Phương Minh Viễn vừa ngả đầu xuống giường liền chìm ngay vào giấc ngủ cho đến ngày hôm sau.

- Cậu Phương, dậy rồi à?

Lúc này Phương Minh Viễn mới để ý thấy Trần Trung đang ngồi ở cửa phòng mình

- Anh Trần ơi, lấy hộ em một chút nước đá với.

Phương Minh Viễn vừa nói vừa ngồi dậy.

Trần Trung rất nhanh chóng bưng nước đá đến cho cậu, Phương Minh Viễn sau khi uống một hơi hết cốc nước, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Là một người ngoài, tham dự bữa tiệc đúng chất của người Ả Rập, đối với Minh Viễn, quả là một gánh nặng, chẳng những phải chú ý lễ tiết của người Ả Rập, tránh phạm phải điều kiêng kị nào đó, mà còn với những cái tên dài ngoằng của người Ả Rập, để nhớ được cũng thực sự vất vả, bữa tiệc lần này, Phương Minh Viễn cảm thấy so với chạy dài 10000 mét, còn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều.

Phương Minh Viễn nhảy xuống khỏi giường, khua khoắng chân tay vài cái, lúc này Trần Trung mới nói:

- Hoàng tử Abdullah đã trở về hoàng cung rồi, khi nào quay lại thì chưa biết, ông ta nhắn lại rằng, nếu cậu ra ngoài , thì gọi quản gia ở đây đi cùng. Còn nữa, đại diện cao cấp của công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia đã đến được một tiếng rồi, đang đợi trong phòng khách đấy.

- Robert à? Ông ta đến sớm thế nhỉ?

Lúc này, nếu theo thói quen sinh hoạt của người Hoa Hạ, thì có thể không còn sớm nữa, nhưng theo thói quen sinh hoạt của người Ả Rập, thì e rằng có không ít người, cũng mới thức dậy chưa lâu. Nếu không phải là các nhân viên của chính phủ quốc gia Ả Rập thì đều sau mười giờ mới đến sao.

- Xem ra công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia đối với những nhu cầu về xăng dầu này, cũng rất bức thiết đấy.

Phương Minh Viễn gãi gãi đầu, tuy nói là không biết tại sao, nhưng Robert có việc cần đến mình, như thế cũng là chuyện tốt đây.

Nếu ông ta không tìm đến chỗ cậu, thì Phương Minh Viễn thực sự không biết phải mở miệng với Robert để hỏi mua trang viên Sayr như thế nào nữa. Dù sao đi nữa, nơi đó cũng là tổng bộ hơn mười năm của công ty cổ phần British Petrolium Fortermedia ở Kuwait, không thể coi thường ý nghĩa lịch sử của nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.