Chương trước
Chương sau
Thái Ung, có thể vài người đang ở đó cũng không biết, ông là nhà văn, nhà thư pháp nổi tiếng thời kỳ Đông Hán. Ông học rộng hiểu nhiều, đa tài, đam mê văn chương thơ phú, tinh thông âm luật, ông cũng là cha của Thái Cơ danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” cũng có một vị trí cho ông.

Nhưng Thái Kinh thì không như vậy, người Hoa Hạ dù không biết chữ, cũng thích nghe “Thủy Hử”, tên gian thần thời kỳ Bắc Tống này có mấy ai không biết. Những người đứng đó nếu như nói đến lúc này vẫn chưa hiểu Phương Minh Viễn đang trêu chọc Thái Cánh Thành thì hẳn là kẻ ngốc, mọi người lập tức cười vang. Bọn Lưu Vũ và Ngô Dụ cười còn to hơn, tiếng cười vang khắp phòng.

Thái Cánh Thành giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cha ngươi mới là Thái Kinh đó.

Dù rằng kết quả học tập của y chỉ tầm tầm nhưng cũng không ngốc đến mức đến Thái Kinh danh tiếng thời Bắc Tống cũng chưa từng nghe.

- Xin lỗi, tôi không mang họ Thái, hơn nữa trong quá khứ hay tương lai đều không thể mang họ Thái, cho nên lời nói của cậu chẳng có ý nghĩa gì cả.

Phương Minh Viễn nhún vai nói. Hắn ghét nhất chính là những đứa con ông cháu cha, con nhà quan chức quyền quý, động một tí là mở miệng nói những câu như: “ Ngươi có biết cha ta là ai không? “ . Hơn nữa hắn nghe thôi đã đủ hiểu, thằng nhãi này có thói trăng hoa, nghĩ rằng cha mình có quyền có thế, là có thể theo đuổi các cô gái trong trường dễ như trở bàn tay, trắng trợn không kiêng nể ai. Hơn nữa điều khiến Phương Minh Viễn cảm thấy căm ghét nhất là loại người này dù đi tới đâu cũng luôn lấy câu nói đó làm câu cửa miệng. Hôm nay đã thấy như vậy rồi, vậy thì Phương Minh Viễn đương nhiên không ngần ngại tặng cho y một bài học nhớ đời. Phương Minh Viễn còn chưa dứt lời, mọi người đã cười vang trời.

Tuy rằng thời kỳ đầu những năm 90, đối với những kẻ con ông cháu cha, mọi người cũng không tới mức căm ghét như ở những năm 2000, với những hành động ngu ngốc và lời lẽ của chúng ai cũng muốn đánh, nhưng đối với cách hành xử kiêu ngạo của Thái Cánh Thành cũng không ai có thiện cảm, không dám thể hiện sự khó chịu, trêu chọc một chút cũng chẳng hề gì.

- Mày thế này là cố ý lấy tao ra làm trò đùa.

Thái Cánh Thành hung tợn trừng mắt nhìn Phương Minh Viễn nói.

- Sẽ có lúc mày phải hối hận đấy thằng nhãi, mày cứ đợi đi, sẽ đến lúc phải ăn cứt…

- Bốp.

Võ Hưng Quốc không chút khách khí tát một cái vào sau gáy y, cắt ngang lời y.

- Tôi không cần biết cậu mang họ Thái hay họ Nhục, cậu còn không biết đường ăn nói cho tử tế, tôi sẽ ném cậu vào thùng nước gạo, cho cậu nếm thử mùi vị của thức ăn cho lợn.

Lời đe dọa của Võ Hưng Quốc rất rõ, cũng rất dễ xảy ra, Thái Cảnh Thành sợ run người, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc này, trong quán cơm lại là một xôn xao, có bốn người chạy ra, có một người trung niên đầu hói, cái đầu tròn xoe cùng với thân hình tròn vo nhìn có chút khôi hài, đi đằng sau y là ba nam thanh niên, ai trông cũng có vẻ hoảng hốt.

- Tiểu Thành, tiểu Thành.

Người trung niên đầu trọc liếc nhìn là thấy Thái Cánh Thành đang bị Tam Pháo ghì chặt bả vai, vội vàng nói.

- Cháu làm sao thế?

- Chú Hai, bọn họ đánh cháu.

Thái Cánh Thành dường như tìm được chỗ dựa, gào lớn:

- Bọn họ còn chửi cha cháu là Thái Kinh.

Người đàn ông đầu hói mập mạp lập tức biến đổi sắc mặt, chỉ vào Võ Hưng Quốc nói:

- Các ngươi quả thật là to gan lớn mật, lại dám hành hung người khác giữa đường giữa phố, còn dám nhục mạ lãnh đạo. Bảo vệ, bảo vệ đâu, đánh người ở ngay trước cửa, các ngươi cũng không để ý sao?

Thật ra việc bọn Phương Minh Viễn gây chuyện ngoài cửa, các nhân viên bảo vệ của quán ăn nhà họ Phương sớm đã nhìn thấy, chỉ có điều ở đó đã có ông chủ, những người như mình xông ra làm gì? Để ngăn ông chủ xử lý thứ không biết trên dưới đó hay sao?

- Trước tiên các anh thả người ra đã, dù nói thế nào, đánh người cũng là sai, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Người đàn ông trung niên đứng đằng sau người đầu hói nói với Tam Pháo- người đang giữ vai Thái Cánh Thành. Câu nói này của y nghe có vẻ như đang khuyên can, nói có vẻ công bằng, nhưng trong câu nói lại đã quy bọn Võ Hưng Quốc vào phía đánh người.

Phương Minh Viễn hích Võ Hưng Quốc một cái, nói khẽ:

- Hỏi xem ông ta là ai?

Võ Hưng Quốc lúc này mới chợt hiểu ra, tiến lên một bước nói:

- Anh là ai? Anh nhìn thấy chúng tôi đánh người lúc nào chứ?

Trên gương mặt người trung niên đó lộ rõ nét giận dữ, trầm giọng nói:

- Tôi là Bạch Vĩnh Yên- cục phó cục cảnh sát huyện Bình Xuyên, các anh giữa ban ngày ban mặt đánh một đứa trẻ vị thành niên, không cảm thấy xấu hổ sao?

Bạch Vĩnh Yên? Cục phó cục cảnh sát? Mấy người Phương Minh Viễn và Võ Hưng Quốc ngơ ngác nhìn nhau, bản thân vẫn còn thật sự không biết ở cục cảnh sát huyện Bình Xuyên lại có thêm một cục phó họ Bạch.

Bọn họ vừa sửng sốt, Thái Cánh Thành lại nghĩ rằng bọn họ khiếp sợ, lập tức đắc ý quay đầu nói với Tam Pháo:

- Ngươi…còn không…

Lời nói chưa dứt, Võ Hưng Quốc đã không chút do dự mà tát gã thêm một cái “ Bốp “ , cái tát tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng âm thanh lại không nhỏ.

- Các anh lại còn dám đánh người.

Người trung niên đầu hói giận đến sôi máu, kéo tay Bạch Vĩnh Yên nói:

- Anh xem xem, bọn họ rõ ràng là không coi cục trưởng Bạch như anh ra gì, đánh một đứa trẻ vị thành niên ngay trước mặt anh. Ghê thật, phải bắt tất cả bọn họ lại, nhốt lại hết.

Trên gương mặt Bạch Vĩnh Yên cũng lộ ra có phần không nén được giận, mấy người này ngang ngược quá mức thật, không ngờ sau khi bản thân mình nói ra thân phận vẫn còn dám đánh vào gáy con trai của phó ban thư ký Thái. Nửa tháng trước, y được điều từ thành phố Duy Nam xuống cục cảnh sát huyện Bình Xuyên tạm giữ chức cục phó, đã quen biết người đầu hói mập mạp tên Thái Hứa này từ khi ở thành phố Duy Nam. Vừa hay Thái Hứa đưa Thái Cánh Thành đến huyện Bình Xuyên du lịch và giải quyết công việc, buổi tối, Bạch Vĩnh Yên mời cơm chú cháu họ ở quán cơm nhà họ Phương này, nhân tiện cũng giúp đỡ Thái Hứa một việc.

Nhưng trong bữa cơm này, Thái Cánh Thành sau khi nhìn từ trên cửa sổ xuống vài lần, liền đột ngột ra khỏi phòng riêng, sau đó bọn họ ở trên lầu đều nghe thấy Thái Cánh Thành va chạm với người khác ở dưới, mấy người vội vàng hoang mang chạy xuống, lại thấy cảnh tượng Thái Cảnh Thành bị người ta túm gọn.

Bạch Vĩnh Yên đương nhiên phải đứng về phía Thái Cánh Thành, vốn dĩ nghĩ sau khi nói ra thân phận của mình, mấy người này như thế nào cũng phải kiềm chế một chút, nếu biết điều thì xin lỗi Thái Cánh Thành một tiếng, việc này cũng coi như giải quyết xong, nhưng y cũng không ngờ đối phương không lại không hề nể mặt như vậy.

Song nếu đối phương đã không chút nể nang, y cũng không cần phải chừa đất sống cho bọn họ. Bạch Vĩnh Yên thò tay rút còng tay từ thắt lưng ra, tiến thẳng về phía Võ Hưng Quốc.

- Anh, cả anh nữa, giơ tay ra, giữa đường giữa chợ đánh nhau với trẻ vị thành niên, bây giờ tôi chính thức bắt giữ các anh.

Bạch Vĩnh Yên quơ còng tay, nói với Võ Hưng Quốc và Tam Pháo.

- Cục phó Bạch, lạm dụng công cụ của cảnh sát cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.

Lưu Vũ tiến lên vài bước, đến cạnh Võ Hưng Quốc, lớn tiếng nói:

- Anh là một cảnh sát, điều này anh đáng ra cũng phải biết chứ?

- Còn anh là ai? Còn ăn nói xằng bậy thì đến anh cũng bị còng tay cùng bọn họ.

Bạch Vĩnh Yên nổi cáu nói.

Lưu Vũ giơ thẳng hai tay ra trước mặt Bạch Vĩnh Yên, cười lạnh lùng nói:

- Được thôi, vậy anh còng đi.

Cơ hội hiếm có để thể hiện bản thân mình trước mặt Phương Minh Viễn, Lưu Vũ chỉ mong sao người đang đứng trước mặt này nhất thời hồ đồ, còng cả tay mình.

Nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của Lưu Vũ, trong lòng Bạch Vĩnh Yên thật ra đang thấp thỏm, y đến huyện Bình Xuyên nhậm chức chưa lâu, ngoại trừ vài lãnh đạo cấp cao quan trọng nhất ở huyện, những người khác đều không quen biết, đương nhiên cũng không thể nhận ra Lưu Vũ- người gần đây thường xuyên qua lại thành cổ Bình Xuyên. Bạch Vĩnh Yên nhìn Lưu Vũ một lượt, dù là diện mạo hay trang phục, đều không có gì nổi bật so với người bình thường, xem ra thậm chí cũng chỉ là một người dân quá đỗi bình thường ở trong huyện mà thôi. Nhưng dân thường khi nhìn thấy cục phó cục cảnh sát của mình có thể bình tĩnh, thờ ơ như thế sao?

- Anh là ai?

Bạch Vĩnh Yên quyết định vẫn nên thận trọng một chút, cứ cho là bản thân có địa vị, cũng không nên tùy tiện va chạm với thế lực ở huyện Bình Xuyên. Sinh sống yên ổn ở huyện Bình Xuyên trong hai năm, đánh bóng danh tiếng, mình sẽ trở về thành phố Duy Nam.

- Lưu Vũ- Viện trưởng viện bảo tồn hiện vật văn hóa.

Trong lòng Lưu Vũ có vài phần tiếc nuối mà rút hai tay lại.

- Cục phó Bạch, trước tiên chúng ta đừng nói vấn đề hai cái tát vào gáy có tính là đánh nhau hay không, nếu coi là đánh thì cũng là do nó tự chuốc lấy. Nếu như có người dám nói với tôi những lời lẽ tục tĩu như vậy, dù là trẻ vị thành niên, tôi cũng phải cho vài cái bạt tai.

Viện trưởng viện bảo tồn hiện vật văn hóa huyện Lưu Vũ, Bạch Vĩnh Yên có chút kinh ngạc nhìn anh ta, cái tên này y quả thật ra không hề xa lạ, công tác tu sửa thành cổ Bình Xuyên hiện nay là một việc quan trọng ở huyện Bình Xuyên, cục cảnh sát không những cử tới đó một vài nhân viên, mà còn nhận được chỉ thị rõ ràng của huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, hễ phía thành cổ có chuyện báo cảnh sát, phải ưu tiên xử lý, cho nên viện bảo tồn hiện vật văn hóa ở nhiều nơi vốn chỉ là một cơ quan chẳng có bộc lộc cũng không có quyền hành gì, giờ ở huyện Bình Xuyên lại không thể coi thường. Anh ta đi cùng với mấy người này? Bạch Vĩnh Yên liền có chút do dự.

- Cục phó Bạch, bọn họ dám đánh Cánh Thành, đến trưởng ban thư ký Thái thường ngày còn không động đến một sợi tóc của nó, bất luận bọn họ là ai, chắc chắn phải bắt lại, xử lý nghiêm khắc.

Thái Hứa khoa chân múa tay nói lớn. Tuy rằng y là chú Hai của Thái Cánh Thành nhưng địa vị trong nhà lại không bằng nó, bởi y chỉ là một thương nhân, mà cha của Thái Cánh Thành lại là phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, hơn nữa rất có thể trong thời gian không xa có thể trở thành trưởng ban thư ký, đứng vào hàng ngũ ủy viên thường vụ ủy ban nhân dân thành phố. Thái Hứa cho rằng, trong huyện Bình Xuyên ngoại trừ nhà họ Phương và bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh, có ai dám không nể mặt trưởng ban thư ký Thái.

Bạch Vĩnh Yên chần chừ một lát, nói với Lưu Vũ:

- Viện trưởng Lưu, đây là thi hành việc công, mời anh tránh ra, dù nói như thế nào, các anh ngang nhiên đánh trẻ vị thành niên giữa đường giữa chợ, đã vi phạm pháp luật, tôi nhất định phải đưa các anh về cục.

- Đường đường là cục phó Bạch, giữa ban ngày ban mặt, mắt nhìn thấy mà lại nói bừa, quả thật đã làm ô uế thanh danh cục cảnh sát huyện Bình Xuyên.

Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt khinh bỉ.

- Anh Võ, gọi điện cho chú Chu Đại Quân, bảo ông ấy đến đưa cục phó Bạch- cấp dưới tài giỏi của ông về đi.

Lúc này, Phương Minh Viễn không còn đùa nữa, đây vẫn còn ở huyện Bình Xuyên, đường đường là các quan chức chính phủ lại dám “thi hành pháp luật” một cách trắng trợn trước mặt quần chúng như vậy.

- Chú Chu Đại Quân.

Bốn chữ này vừa vang lên, Bạch Vĩnh Yên khi ấy liền sững sờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.