Biết được thông tin, tối đó Vân Chính Vũ bí thư thành ủy Uy Giang mang theo trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Lý Trường Thanh và chủ nhiệm ủy ban kỷ luật La Minh Nguyệt liền từ trên tỉnh vội chạy xuống.
Vốn Vân Chính Vũ chỉ cho rằng Tề Đại Quân đã đánh bạn tốt của Khâu Thụ Quốc, nên nể mặt Khâu Thụ Quốc và cũng chỉ vì để tập đoàn vận tải Quách Thị có thể đầu tư một cách thuận lợi vào hải cảng ở Uy Giang nên đã bãi chức của Tề Đại Quân, rồi còn trừng trị mấy người trong cục quản lý đô thị có liên quan đến chuyện này để cho ông ta bớt tức giận mà cho qua mọi việc. Dù sao thì, thứ nhất chốn quan trường của Hoa Hạ cũng không bao giờ thiếu người, thứ hai sắp xếp lại cho Tề Đại Quân một công việc khác cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng sau đó những tin tức mà Chương Thụ Thanh chuyển đến lại làm cho Vân Chính Ninh có chút không thể ngờ tới. Người mà Tề Đại Quân định đánh trên đường hôm ấy lại là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn vận tải Quách Thị. Mà nếu như theo cách nói của Khâu Thụ Quốc thì người đó là người có ảnh hưởng quyết định đến những nhà ra quyết sách của tập đoàn vận tải Quách Thị. Điều này làm Vân Chính Ninh trong chốc lát bỗng thấy đầu óc say xẩm.
-Trường Thanh, tôi nhớ là ông Quách của tập đoàn vận tải Quách Thị chỉ có một người con duy nhất, mà năm nay cũng đã ba bốn mươi tuổi rồi còn gì. Thế thì anh nói xem người thiếu niên này là ai?
Vân Chính Ninh dựa vào ghế sau của xe, nói nhỏ.
-Bí thư, trí nhớ của ông thật là tốt. Đúng là ông Quách chỉ có một người con trai, năm nay đã ba tám rồi, anh ta có một đứa con gái có lẽ cũng chưa tròn mười tuổi đâu. Nói thật, tôi cũng đang tự hỏi người thiếu niên này rốt cuộc là người như thế nào? Chủ tịch Chương nói, người thiếu niên đó gọi phu nhân Vu Thu Hạ nhà họ Quách bằng chị, ông nghĩ xem có khi nào hắn là anh em đường nhà Vu Thu Hạ không?
Lý Trường Thanh đáp.
-Anh em đường nhà Vu Thu Hạ?
Vân Chính Ninh nhướng mày, nhưng nhà họ Vu, nhà họ Vu có địa vị như thế nào ở Hong Kong, ông ta thật sự còn chưa biết. Có điều nghẫm ra, có thể kết thông gia với nhà họ Quách thì xem ra nhà họ Vu này cũng không phải là “loại đèn cạn dầu”.
-Vậy trong mọi người ai biết nhà mẹ đẻ của phu nhân Quách gia làm nghề gì?
Vân Chính Ninh nhìn mấy người có mặt trên xe.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Lý Trường Thanh và chủ nhiệm ủy ban kỷ luật La Minh Nguyệt đều không hẹn mà cùng lắc đầu, chỉ có thư ký của Vân Chính Ninh là Đặng Lâm trả lời:
-Tôi nhớ nhà mẹ đẻ của Quách phu nhân ở Hong Kong chủ yếu buôn bán và kinh doanh du lịch, chưa được xem là gia đình quyền quý nhưng cũng được gọi là tầng lớp thượng lưu ở Hong Kong.
-Không được xem là gia đình quyền quý…
Trong lòng Vân Chính Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không phải là gia đình quyền quý vậy có nghĩa là sẽ không qua lại với gới chức lãnh đạo ở Hong Kong rồi, vậy áp lực cũng bớt đi không ít rồi.
Nhưng Vân Chính Ninh vẫn có chút chưa yên tâm, trịnh trọng hỏi lại:
-Quan trọng là cậu có khẳng định không?
-Tôi có thể khẳng định, nhà họ Vu không phải một trong những gia tộc lớn nhất trong giới buôn bán ở Hong Kong, nhưng công việc kinh doanh của bọn họ gần đây có thay đổi gì hay không thì tôi không dám chắc. Bởi vì những tài liệu tôi có đều là từ năm ngoái trở về trước.
Đặng Lâm nói chắc như đinh đóng cột. Trong lòng anh ta mừng thầm “công sức mình bỏ ra để âm thầm tìm đống tài liệu đó hôm nay xem như cũng đã có tác dụng rồi.”
-Tài liệu từ năm ngoái hả, làm tốt lắm.
Lúc này Vân Chính Ninh mới xem như là yên tâm. Trở thành một gia tộc quyền quý ở Hong Kong cũng không phải là chuyện dễ. Chỉ trong vòng có hơn một năm ngắn ngủi, nhà họ Vu không thể có thay đổi nào nghiêng trời lệch đất kiểu như vậy được.
Lý Trường Thanh và La Minh Nguyệt nhìn nhau. Những lãnh đạo khác trong thành phố có thể không biết, nhưng thân là trưởng ban tổ chức cán bộ và chủ nhiệm ủy ban kỷ luật như bọn họ sao có thể không biết, việc thăng tiến của Tề Đại Quân hoàn toàn là do một tay Vân Chính Ninh lo liệu. Ba năm trước, khi Vân Chính Ninh “hạ cánh” xuống Uy Giang, Tề Đại Quân chỉ là một trưởng phòng cỏn con ở một quận của Uy Giang, cũng không biết vì sao mà lại lọt vào mắt của Vân Chính Ninh, kết quả là chỉ trong hai năm ngắn ngủi Tề Đại Quân đã phất lên vù vù, cuối cùng trở thành cục trưởng của cục quản lý đô thị mới được thành lập. Tuy rằng cái cục này trước mắt nói một cách chính xác thì nó chỉ mới nằm trong biên chế lâm thời chứ không phải là cơ cấu chính quyền có văn bản quy định rõ ràng, nhưng dù sao thì đó cũng là một chức cục trưởng cơ mà. Sau này, cho dù là Tề Đại Quân có được điều chỉnh chức vụ hay được thăng chức thì ít nhất cũng là nhân vật số một của cục.
La Minh Nguyệt lại càng hiểu rõ, tính tình trời sinh của tên Tề Đại Quân này là yêu thích sử dụng bạo lực. Lúc đầu khi còn làm việc dưới quận, đã rất nhiều lần đụng độ với những người dân đến ủy ban làm việc, lại còn đã từng đánh bị thương người khác nữa chứ. Sau khi được cất nhắc đề bạt, Tề Đại Quân lại càng ngang ngược, đặc biệt là sau khi y được cử làm cục trưởng cục quản lý đô thị thì cái dáng vẻ ngạo mạn lại càng không thể chịu nổi. Nửa năm gần đây, ban quản lý đô thị thành phố Uy Giang đã gây ra không biết bao nhiêu là thị phi, nhân dân thành phố có thể nói là oán thán dậy đất, La Minh Nguyệt cũng đã nhận được không ít thư tố cáo nhưng toàn bộ đã bị Vân Chính Ninh một tay trấn áp hết.
Nói cho cùng, thì vẫn là “cái ô” sau lưng Tề Đại Quân lớn.
Tề Đại Quân vốn là người của vùng biên cương Đông Bắc Hoa Hạ nơi giáp với Triều Tiên, sau đó vì tham gia quân ngũ mà chuyển đến Sơn Đông, sau khi xuất ngũ thì bị giữ lại Uy Giang. Y có một người chị gái, không biết vì sao lại kết hôn với một người Hàn Quốc, nghe nói người Hàn Quốc này lại là một quan chức cao cấp trong tập đoàn Hanjin nổi tiếng Hàn Quốc.
Tập đoàn Hanjin là một doanh nghiệp vận tải lớn nhất Hàn Quốc, cũng là một trong những doanh nghiệp vân tải nổi tiếng trên thế giới, bao gồm hơn mười công ty con tương đối lớn tại Hàn Quốc như hãng hàng không quốc tế Đại Hàn, công ty vận tải biển Hanjin, công ty công nghiệp nặng Hanjin …, nhân viên tổng cộng lên tới chục ngàn người. Mà lịch sử tạo dựng sự nghiệp của người sáng lập nên Hanjin cũng có rất nhiều màu sắc truyền kỳ. Đầu tiên ông ta vốn chỉ là một người lái xe tải bình thường, chỉ nhờ vào một chiếc xe tải cũ kỹ để lập nên công ty thương mại Hanjin, nổi danh với nghề vận chuyển. Lúc đó do đối thủ cạnh tranh trong nghề vận tải không nhiều, lại thêm ông ta chịu thương chịu khó, mười năm gian khổ phấn đấu đã giúp cho sự nghiệp của ông ta dần dần phát triển, số xe tải ông ta sở hữu cũng dần dần tăng lên.
Sau đó, xảy ra chiến tranh Nam-Bắc Triều và chiến tranh Việt Nam, làm cho công việc vận chuyển quân nhu yếu phẩm của Park Jung Die nhanh chóng mở rộng. Nghe nói chỉ trong chiến tranh Việt Nam, chỉ mấy năm phục vụ cho quân đội Mỹ, Park Jung Die đã kiếm được hơn một trăm triệu đô la Mỹ. Ở thời đại đó, một trăm triệu đô với người Hàn Quốc mà nói là một con số cực kỳ khổng lồ.
Số “tiền bán mạng” này đã kịch liệt khuếch trương thêm thực lực của Park Jung Die, cũng giúp đặt nền móng tốt đẹp cho những thành công trong sự nghiệp sau này của ông ta. Từ đó, theo đà tăng trưởng của kinh tế Hàn Quốc, thực lực của tập đoàn Hanjin cũng không ngừng lớn mạnh, địa vị của nó trong giới doanh nghiệp của Hàn Quốc cũng lên như diều gặp gió, và Park Jung Die cũng liên tục lập ra thêm hơn mười công ty nữa. đến bây giờ, Hanjin cũng là một trong những tập đoàn tài chính nổi tiếng ở Hàn Quốc.
Do vị trí địa lý quyết định, cho nên Uy Giang buôn bán mậu dịch với Hàn Quốc là thuận lợi nhất, nhưng bởi vì Hàn Quốc và Hoa Hạ vẫn cứ không thể thiết lập quan hệ bang giao cho nên việc xuất nhập khẩu của hai nước chỉ có thể tiến hành thông qua một nước thứ ba mà thôi, vì vậy ưu thế của Uy Giang cũng không được biểu hiện rõ ràng cho lắm. Nhưng mấy năm trở lại đây, quan hệ Hoa- Hàn cũng đã có những cải thiện rõ rệt, tuy vẫn chưa chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao nhưng sự qua lại giao dịch buôn bán giữa nhân dân hai nước đã tương đối mật thiết, Uy Giang cũng vì thế mà được lợi không ít. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố từ trên xuống dưới ai cũng coi trọng việc tập đoàn vận tải Quách thị đầu tư xây dựng cảng ở Uy Giang.
Quan chức của tỉnh Sơn Đông và thành phố Uy Giang đều hiểu rất rõ, một khi Hoa Hạ và Hàn Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, kim ngạch mậu dịch giữa hai nước chắc chắn sẽ tăng lên một cách chóng mặt, nhưng năng lực bốc dỡ của bến cảng Uy Giang thì lại cự kỳ hạn chế. Cái cảm giác nhìn thấy trước mắt một miếng thịt béo bở nhưng lại không thể nuốt trôi được thực sự làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Nhưng số tiền đầu tư vào việc xây dựng hải cảng là một con số khổng lồ, Sơn Đông lại không phải chỉ có mình Uy Giang là thành phố giáp biển, mà tài chính của tỉnh cũng eo hẹp, làm gì có tiền để ủng hộ cho Uy Giang tăng cường năng lực bốc dỡ của hải cảng chứ.
Mà tài chính của thành phố Uy Giang thì miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ duy trì cân bằng, có khi còn hơi thiếu hụt nữa, thế thì lại càng không có năng lực để xây dựng hải cảng và nâng cao năng lực bốc dỡ hàng của cảng rồi. Vì vậy chỉ cần việc đầu tư xây dựng hải cảng của tập đoàn vận tải Quách thị đầu tư giai đoạn ba hoàn thành, thì năng lực bốc dỡ hàng của hải cảng sẽ tăng lên gấp năm lần. Điều này sẽ giúp cho việc mở rộng các hoạt động mậu dịch buôn bán của Uy Giang và Hàn Quốc- điểm mấu chốt quyết định việc tăng GDP của thành phố Uy Giang sẽ vút cao như hỏa tiễn vậy.
Điều này đối với Vân Chính Ninh vô tình lại là một chiến tích vô cùng lớn lao, vô cùng có lợi cho con đường thăng tiến sau này của ông ta.
Nhưng việc xây dựng hải cảng cần phải có thời gian. Khi việc đầu tư hải cảng giai đoạn ba kết thúc, Vân Chính Ninh có còn ở Uy Giang hay không thì rất khó nói, vì vậy lúc này Vân Chính Ninh cũng đồng thời tích cực tìm biện pháp để thu hút nguồn vốn đầu tư từ Hàn Quốc vào Uy Giang để xây dựng nhà máy. Cho dù là trước mắt không cần dùng đến thì trước mắt cứ mở một con đường, lo trước khỏi họa cũng là một việc tốt mà. Chính vì vậy Tề Đại Quân đã lọt vào mắt xanh của Vân Chính Ninh.
Tập đoàn Hanjin, là một tập đoàn tài chính quan trọng của Hàn Quốc, giá trị sản lượng của nó có khi còn vượt qua cả giá trị sản lượng của Uy Giang trong cả một năm. Nếu như lúc đó có thể thu hút được nguồn vốn của một tập đoàn của Hàn Quốc đầu tư vào Uy Giang thì cũng là một thành tích cực kỳ lớn rồi, hơn nữa đây lại là một thành tích mà chỉ cần một thời gian ngắn là có thể nhìn thấy hiệu quả. Như vậy một cái là bình thường một cái là kỳ tích, một cái nhanh một cái chậm mới chính là kết quả mà Vân Chính Ninh cảm thấy lý tưởng nhất.
Nhưng ông ta lại không thể ngờ được rằng, Tề Đại Quân lại có thể có xung đột ngiêm trọng như thế với một nhân vật quan trọng của tập đoàn vận tải Quách Thị, hơn nữa nghe nói tính chất lại vô cùng ác liệt. Giữa đường giữa chợ, trước mặt cảnh sát và bao nhiêu người dân của thành phố Uy Giang mà dám sai thuộc hạ tấn công người của tập đoàn vận tải Quách Thị, lại còn dám nói “đánh chết, tao chịu”.
Phiền phức hơn nữa là, không biết vì sao mà người của tập đoàn vận tải Quách thị này lại có quan hệ với quân đội của địa phương, Trần Bằng Trình đích thân ra mặt đến trước hội nghị thường vụ của thành phố để công kích Tề Đại Quân và mấy người trong ban quản lý đô thị, điều này thật sự làm cho Vân Chính Ninh khiếp sợ.
Tuy rằng, quân đội không thể can thiệp vào chuyện của chính quyền địa phương, nhưng đối với ý kiến của quân đội thì có chính quyền địa phương nào dám xem nhẹ đâu. Phải biết rằng chủ tịch Quân ủy cũng là do nhân vật số một của Hoa Hạ kiêm nhiệm.
Đã đến nước này, nếu chỉ có bãi chức của Tề Đại Quân thì e rằng sẽ khó mà làm người đó của tập đoàn vận tải Quách thị và Trần Trình Bằng cảm thấy hài lòng được.
Nhưng nếu nghiêm túc xử lý Tề Đại Quân thì chẳng phải công sức trong gần ba năm của Vân Chính Ninh sẽ như công dã tràng hay sao? Lại còn bị mang tiếng là dùng người bất minh nữa chứ.
Đến lúc này, có thể nói Vân Chính Ninh bốn bề đều khó xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]