Chương trước
Chương sau
- Ha ha ha...

Hắc lão đại đắc ý cười càng ngày càng to, ông lão trước mặt y bị dọa sợ đến mặt tái xanh, cầm dây cương, run rẩy bước không bước được.

- Các người mau chạy đi, cảnh sát và bọn chúng rất thân thiết, vào đồn thì các người chẳng tốt đẹp gì đâu.

Trong đám người có người tốt bụng nhắc nhở Phương Minh Viễn và Lâm Liên.

- Vào rồi muốn ra rất khó đấy.

Trần Trung bĩu môi, chân đạp lên lưng tên Hắc lão đại , tên đó lập tức mặt úp sát xuống đất, chà sát đến mức da bỏng rát.

- Ngồi tù? Còn không biết ai phải vào đâu.

Trần Trung cười lạnh nói. Sự việc đúng đạo như thế, nếu mình còn phải ngồi tù thì họ coi nhà họ Phương và nhà họ Quách làm vật trang trí hả?

Phương Minh Viễn và Lâm Liên cũng lạnh lùng nhìn những xe cảnh sát đang đến, họ muốn xem xem, những cảnh sát này với đám quản lý thành phố có đúng là một ruột không.

Xe cảnh sát dừng bên ngoài đám người, cửa xe vừa mở hơn 20 cảnh sát nhảy xuống, dẫn đầu là một người trung niên, đôi mắt của ông ta khiến người khác không có cảm tình, nhưng mọi người không thể nói được ông ta rốt cuộc có chỗ nào không đúng, chỉ có những người quan sát kĩ mới nhìn ra được, một con mắt của ông ta là mắt hai mí, con mắt còn lại là mắt một mí, cho nên tạo ra một mắt to một mắt nhỏ. Người này họ Miêu, tên là Phong Quả, từ tên của ông ta có thể đoán được ông ta xuất thân trong gia đình nào.

Miêu Phong Quả vừa xuống xe liền nhìn thấy sáu bảy người đang nằm dưới đất, trong đám người đó, có một người đàn ông trung niên đang dẵm chân lên lưng một người, nghiêng đầu nhìn mình.

Người lái xe của xe quản lí đô thị nhìn thấy cảnh sát đến mới có can đảm nhảy xuống, chạy đến trước mặt Miêu Phong Quả vội nói:

- Đội trưởng Miêu, chính là mấy người này, họ dùng bạo lực chống lại người thi hành công vụ, các vị, người của chúng tôi đều bị họ đánh, chân người kia vẫn còn dẵm lên lưng của Phó đội trưởng Tần của chúng tôi.

Miêu Phong Quả đầu tiên là bị dọa bởi vì mấy người này đều nằm trên những quả dưa hấu bị ném vỡ đỏ au, nếu không nhìn rõ còn tưởng đám người này đều bị thương, cũng may Miêu Phong Quả làm trong ngành cảnh sát nhiều năm rồi nên phản ứng cũng nhanh.

Miêu Phong Quả khoát tay, đám cảnh sát tản ra, có mấy người từ trong đám người đi vòng lại, chặn phía sau mấy người Phương Minh Viễn.

Miêu Phong Quả càng tiến lại gần Trần Trung lại càng cảm thấy kì lạ, làm cảnh sát lâu như vậy, giống như nhìn thấy cảnh sát đến, những người chống lại người thi hành công vụ cũng không ít nhưng ông ta nhìn Trần Trung cảm thấy đối phương không có chút sợ hãi nào. Trong lòng thầm hỏi, chẳng lẽ lại là người nhà của vị lãnh đạo nào trong thành phố? Nếu đúng như vậy, có cần phải động tay không? Sau khi nói tên, có mù đi chăng nữa y cũng không dám động thủ.

- Đội trưởng Miêu, ông đến thật đúng lúc, mấy người này dùng bạo lực chống người thi hành công vụ, giữa ban ngày ban mặt dám đánh nhân viên nhà nước, ông mau bắt họ lại đi.

Tên Hắc lão đại trên đất, cũng là “người mù” trong lòng Miêu Phong Quả vội hét lên.

Từ sau khi từ HongKong trở về, Khâu Thụ Quốc rất hãnh diện ở thành phố Uy Giang, ở HongKong nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đạt được thành quả đáng quý, tập đoàn vận tải hàng hải lớn nhất HongKong đồng ý xây dựng cảng ở Uy Giang, điều này làm cho hai người Chủ tịch thành phố Chương Thụ Thanh và Bí thư thành ủy Vân Chính Ninh bất mãn với việc Khâu Thụ Quốc ở lại HongKong lâu như vậy mừng rỡ như điên.

Cần phải biết, để xây dựng một cái cảng, số tiền đầu tư lên đến một tỷ, thậm chí lên đến vài chục tỷ, kéo dài đến tận mười năm cũng không lạ, mà việc xây dựng của nó còn kéo theo sự phát triển của những ngành nghề liên quan. Cũng chính là nói, theo như tình hình, nếu hạng mục này có thể thực hiện ở thành phố Uy Giang, trong nhiệm kỳ của hai người thì có thể thu hút được rất nhiều đầu tư vào thành phố Uy Giang, sự phát triển kinh tế của Uy Giang sẽ đạt được những thành tựu đáng kể.

Rồi sau đó, người của tập đoàn vận tải hàng hải Quách Thị cũng đến thành phố Uy Giang để thăm dò thực địa, càng thể hiện thành ý xây dựng cảng ở thành phố Uy Giang của tập đoàn Quách Thị, cho nên địa vị của Khâu Thụ Quốc ở thành phố Uy Giang cũng tăng theo, ai cũng biết nếu ban đầu không phải Khâu Thụ Quốc đứng vững trong áp lực của thành phố và tỉnh, lấy được tín nhiệm của tập đoàn Quách Thị ở HongKong thì hạng mục lớn như vậy sao có thể đến tay của Uy Giang cơ chứ? Những chỗ thích hợp xây dựng cảng ở bán đảo Sơn Đông rất nhiều, vì sao lại chỉ nhìn trúng Uy Giang?

Từ khi việc này được tỉnh biết, công việc của Khâu Thụ Quốc càng ngày càng phất, giống như khi Vân Chính Ninh và Chương Thụ Thanh họp ở trên tỉnh, không ít lần bị những lãnh đạo thành phố lân cận nói mấy câu khó nghe, đến bây giờ mọi người đã công nhận rồi, ở thành phố Uy Giang này, trừ Bí thư thành ủy Vân Chính Ninh và Chủ tịch thành phố Chương Thụ Quốc, người mà gần đây có thể được đề bạt nhất chính là Khâu Thụ Quốc. Hơn nữa, quyền phát ngôn của ông ở thành phố Uy Giang cũng tăng lên, những việc liên quan đến việc xây dựng cảng cơ bản đều do ông quản lý.

Tuy rằng được khen ngợi nhưng Khâu Thụ Quốc không vì thế mà bị những lời khen ngợi làm u mê đầu óc, ông rất hiểu, tập đoàn Quách Thị quyết định xây dựng ở Uy Giang, đây vừa là cơ hội cũng vừa là thách thức, chẳng có gì là cho không cả. Tập đoàn Quách Thị thuận lợi xây dựng cảng Uy Giang thì đó chính là nguồn vốn cho cuộc đời của Khâu Thụ Quốc, còn nếu như có chuyện gì xảy ra, thì sợ rằng con đường làm quan của mình cũng coi như đóng cửa luôn. Cho nên Khâu Thụ Quốc rất quan tâm đến công trình xây dựng cảng Uy Giang của tập đoàn vận tải hàng hải Quách Thị, không chỉ cứ 3 đến 5 ngày lại đến công trường xem, còn ở phòng chính phủ, cứ có thời gian rảnh liền suy nghĩ làm thế nào để có thể hoành thành công trình càng nhanh càng tốt.

- Chủ tịch, có một phụ nữ gọi điện đến, người đó nói cái gì mà nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây...

Thư ký nhẹ nhàng đi vào nói.

Đây là thư ký mới ông thay khi trở về thành phố Uy Giang, thư ký cũ được ông cho nghỉ hưu rồi.

- Cái gì mà nhà họ Phương tỉnh Tần Tây, không biết.

Khâu Thụ Quốc không ngẩng đầu nói, bây giờ ông đang suy nghĩ làm sao có thể cải thiện tình hình giao thông của khu vực cảng, cả đầu óc đều là tình hình giao thông khu cảng, có người đến làm phiền đương nhiên là không vui rồi.

Thư ký nhẹ nhàng ra ngoài, Khâu Thụ Quốc đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Cô mới nói cái gì? Nhà họ Phương tỉnh Tần Tây?

- Dạ, đúng vậy!

Thư ký không hiểu gật gật đầu.

- Mau nối điện thoại vào!

Khâu Thụ Quốc như mèo bị đốt mông, nhảy dựng lên nói.

Thư ký không hiểu gì đi ra, lập tức chuyển điện thoại của Lâm Liên vào...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.