Chương trước
Chương sau
Sau khi đuổi kịp, Phương Bân sóng vai Phương Minh Viễn đi tiếp.

- Chú Bân, chuyện chiến tranh vùng vịnh cha cháu và mọi người tranh cãi thế nào rồi?

Phương Minh Viễn kỳ lạ hỏi.

- Chẳng có gì hay để thảo luận.

Phương Bân xua xua tay nói:

- Có bàn cũng chẳng đưa ra ý kiến gì mới mẻ, nếu thực sự quan tâm trận chiến này, chú đã không vội ra đây tìm cháu mà ở trong đó xem truyền hình của đài HongKong hay đài Châu Á rồi, mấy đài đó đưa tin tỷ mỷ hơn đài chúng ta nhiều, lại phân tích chí lý.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, Phương Bân nói thế, cho là sau năm 2000, thì đại đa số người dân Hoa Hạ vẫn tán thành ý kiến này. So sánh với đài truyền hình Hongkong “tự do ngôn luận” thì mục tin tức của đài truyền hình Hoa Hạ này, quả thật là không đủ chiều sâu. Cũng khó trách Phương Bân khi bị đài truyền hình Hongkong thu hút.

- Thật sự là nếu không đi ra thì không biết sự lạc hậu của quốc gia chúng ta, một Hongkong nho nhỏ, mà sản nghiệp của đài truyền hình phát triển vượt xa cả một tỉnh của chúng ta, thật sự dễ khiến người ta tức chết vì giận.

Phương Bân liên tục lắc đầu.

- Đúng vậy, so với các quốc gia trên thế giới thì Hoa Hạ rất lạc hậu.

Phương Minh Viễn thở dài nói.

- Ừ, Minh Viễn, chú tính năm sau đi tham quan một vòng Hollywood của Mĩ, cháu có thể giúp chú liên hệ với đạo diễn Cameron và công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu hay không? chú muốn đến chiêm ngưỡng kinh đô điện ảnh Hollywood.

Phương Bân chuyển đề tài nói.

- Đến kinh đô điện ảnh Hollywood? Xem cái gì ở đó?

Phương Minh Viễn hơi ngạc nhiên, sao tự nhiên Phương Bân lại quyết định như vậy.

- Xem ở Hollywood họ làm phim điện ảnh như thế nào. Chú và tổng giám đốc Vu, đều cảm thấy so với nền điện ảnh của Hollywood thì điện ảnh Hongkong hiện giờ vẫn còn đơn sơ mộc mạc lắm. Tuy rằng họ có diễn viên tốt, nội dung vở kịch tốt, nhưng không có nghĩa là họ sẽ cho ra được một tác phẩm điện ảnh hay. Cháu không biết là so sánh nền điện ảnh nước Mĩ thì bối cảnh điện ảnh ở Hongkong đôi khi vẫn có vẻ rất giả tạo sao? Ngay cả tác phẩm của Mỹ mười năm trước cũng không như vậy.

Phương Bân nghiêm mặt nói.

Phương Minh Viễn khẽ nhếch miệng, điện ảnh Hongkong đa số chỉ lưu hành những tác phầm nhỏ, nếu muốn có một bối cảnh thật, cũng phải có giai đoạn dự toán mới được. Tuy nhiên Phương Bân có ý định đến Hollywood khảo sát, cũng là một chuyện tốt, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, chỉ có tầm nhìn rộng lớn thì mới có thể có khả năng phát triển lớn. Công ty điện ảnh Cẩm Hồ đã có một khởi đầu tốt, nếu Vu Thu Hạ và Phương Bân đều một lòng muốn nó phát triển lớn mạnh, Phương Minh Viễn đương nhiên cũng không muốn ngăn cản.

Hơn nữa Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, ở kiếp trước, thì một vài vị đạo diễn có tiếng tại Hongkong quyết tâm rời khỏi mảnh đất Hongkong tiến quân vào Hollywood, ngay sau đó nền điện ảnh Hongkong suy bại thảm hại, ngoại trừ bộ phim “Vô gian đạo” ra, thì quả thật hắn chẳng nhớ nổi còn có bộ phim nào nhận được sự khen ngợi từ phía khán giả nữa. Cuối cùng phải tới mức dùng đến bộ phim phiên bản 3D Nhục Bồ Đoàn để cứu vãn, thật sự là khiến người ta thấy chướng mắt.

Nếu nói, giới điện ảnh Hongkong có đủ hiểu biết để định hướng phát triển từ hiện tại đến thế giới tương lai, rút ngắn sự chênh lệch với Hollywood, sau này có thể chỉ có Phoenix Nirvana tái sinh mới có thể so sánh với sự độc bá của Hollywood, lũng đoạn thị trường điện ảnh thế giới, không kiêng nể gì mà quảng bá văn hóa nước Mĩ trong tương lai, nếu được như vậy, Phương Minh Viễn rất vừa lòng. Huống chi, ngành điện ảnh cũng là một ngành công nhiệp không khói, có khả năng kéo theo sự phát triển của các ngành tương quan, là ngành nghề có giá trị sản lượng và sức thu hút cao, cũng là nhân tố một cực kỳ khả quan.

- Không có vấn đề, khi quay về cháu lập tức liên lạc với phía bên đó, có Cameron dẫn đường, cháu tin đại bộ phận các công ty điện ảnh Hollywood sẽ mở rộng cửa đón chào chú.

Phương Minh Viễn cười vui vẻ nhận lời.

- Minh Viễn, chú có một ý thế này, muốn nghe thử ý kiến của cháu thế nào

Phương Bân ấp a ấp úng nói.

- Cháu nói xem, xây dựng một xưởng làm phim điện ảnh có trang thiết bị hiện đại để cung cấp cho phía đài truyền hình và các nhà làm phim quay phim, có khả quan hay không?

- A?

Phương Minh Viễn ngạc nhiên dừng bước chân. Bất chợt trong đầu hiện lên năm chữ, Hoành Điếm Điện Ảnh Thành, lẽ nào chú cũng muốn chỉnh sửa lại lịch sử?

- Chú nghĩ thế này, ngày sau nếu cứ dựa vào Hollywood, thì kinh phí làm 1 bộ phim điện ảnh sẽ rất cao, quay một bộ phim làm ra một phim trường, quay xong thì phá bỏ, vậy thì e rằng đến những nhà làm phim điện ảnh Hong Kong cũng không chịu nôi khoản phí lớn như vậy, chứ đừng nói là những nhà điện ảnh trong nước. Nếu như.

Phương Bân cân nhắc một chút, một lúc mới nói tiếp:

- Chúng ta có thể làm giống Di Hoà viên phố Tô Châu vậy, tái dựng lại toàn bộ ngoại cảnh ở đó, như vậy ngày sau nếu có một bộ phim khác cần đến dùng đến bối cảnh đó vào phim điện ảnh hoặc kịch truyền hình, thì không cần phải dựng lại một lần nữa. Như vậy, kinh phí sử dụng cũng giảm đi rất nhiều. Chúng ta có thể dựng trước một phố Hongkong, một phần là có thể hấp dẫn ngành điện ảnh Hongkong đưa đến đây quay ngoại cảnh, một phần cũng là gia tăng nguồn thu quốc nội, về phương diện khác cũng có thể giảm bớt kinh phí cho nhà đầu tư, chẳng phải lợi cả đôi đường sao.

Lúc này Phương Minh Viễn trong lòng thoáng giật mình không biết nói gì, hắn thật không ngờ, người chú này cũng nghĩ tới này việc xây dựng một phim trường

Kiếp trước công ty điện ảnh Hoành Điếm, chính là công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình lớn nhất nước, trong đó bao gồm phố Hongkong, vườn ngự uyển Minh Thanh, Tần vương cung, thanh minh thượng Hà Đồ, mộng ảo cốc, động phủ Bính Nham, Đại Trí thiện tự, thành Minh Thanh… cứ như quang cảnh đất nước thời mười mấy ngàn năm lịch sử tụ hội về đây, hội tụ các quang cảnh đặc sắc từ nam chí bắc, là nơi tốt nhất để sản xuất các sản phẩm điện ảnh và truyền hình. Trở thành nơi cho ra đời nhiều bộ phim điện ảnh nhất trong nước, từ phim bộ, đến những bộ phim lịch sử.

Căn cứ quy mô lớn, quang cảnh tuyệt mỹ đã tạo sức hút cho các đạo diễn phim điện ảnh và phim truyền hình trong lẫn ngoài nước chọn nơi này làm bối cảnh dựng phim. Trong đó cả những đạo diễn nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn.

Nghe nói, tới năm 2010, công ty sản xuất phim điện ảnh Hoành Điếm đã đạt được mốc doanh thu 1,5 tỷ nhân dân tệ, chỉ mình thuế đã nạp tới hơn một trăm triệu tệ. Lại còn tạo ra công ăn việc làm cho hàng nghìn dân chúng tại địa phương, và có sức ảnh hưởng lớn. Sự phát triên của nghành điện ảnh và truyền hình, cũng đã thúc đẩy ngành du lịch và khu nghỉ dưỡng của địa phương phát triển. Biến một trấn nhỏ phía nam, phát triển trở thành một phố xá phồn hoa, tiệm sách, tiệm nét, quán bar, quán cafe chỗ nào cũng có, thức ăn nhanh, tiệm cơm mang hương vị nam bắc hầu như không thiếu, khách sạn xa hoa, nhà khách, khu trò chơi, hộp đêm, trung tâm mua sắm, trung tâm nghệ thuật, trung tâm tập thể hình, bowling và tất cả các tiện ích cho việc nghỉ ngơi giải trí, không thiếu một thứ gì.

Tiền đồ tương lai không thể đánh giá được.

Phương Bân nhìn Phương Minh Viễn lúc này có chút ngẩn ngơ nhưng vẫn chưa trả lời, trong lòng luôn luôn bồn chồn không yên, tuy rằng nói ý này là do anh ta nghĩ ra, cũng đã từng thương lượng với Vu Thu Hạ, Vu Thu Hạ nhận thấy việc này có triển vọng, đối với sự phát triển của công ty điện ảnh Cẩm Hồ sau này có thể phát triển đến mức độ như vậy. Nhưng lại không nhận được chấp thuận của người cháu trai, Phương Bân trong lòng cũng có chút thiếu tự tin.

Anh ta và Vu Thu Hạ đã tính, xây dựng một phim trường như vậy chỉ có thể đặt ở trong nước, hơn nữa tuy nguồn vốn lúc đầu thật lớn, phỏng chừng ít nhất thời kỳ đầu có thể tiêu tốn đến cả trăm triệu nhân dân tệ, nếu như là xây dựng tất cả những công trình của các triều đại thì số tiền cần chi ra còn đáng sợ hơn. Bởi vì số tiền đầu tư quá lớn, nếu như phán đoán sai lầm, giống như lấy dao chặt nước, thì phải biết làm thế nào?

Cho nên anh ta mới tự mình trưng cầu ý kiến Phương Minh Viễn, chỉ cần Phương Minh Viễn gật đầu, như vậy anh ta cũng không có gì phải quá lo lắng mà tập trung vào việc xây dựng mô hình này, còn nếu Phương Minh Viễn phản đối, thì kế hoạch kia coi như chỉ đáng để mơ tưởng thôi.

- Chú, chú nghĩ nên xây dựng khu ngoại cảnh này ở nơi nào thì tốt?

Phương Minh Viễn chậm rãi hỏi.

Phương Bân trong lòng nóng lên, xem ra có chút hy vọng.

- chị Vu chẳng phải đã từng nói là mọi người đang muốn mua một khu đất lớn ở thành phố Nhai Châu tỉnh Quỳnh Hai hay sao, cháu xem đặt ở đó thì thế nào?

- Nhai Châu?

Phương Minh Viễn nhíu mày, trầm ngâm một hồi nói.

- Nhai Châu chỉ sợ không đủ rộng, nếu như chú muốn xây dựng một chỗ như phố Hongkong hay thành Dương Châu thì không thành vấn đề. Nhưng nếu chú muốn xây dựng các công trình kiến trúc của các thời đại khác nữa thì hoàn cảnh tự nhiên của Nhai Châu không thích hợp lắm. Cháu nghĩ chú có thể chọn lưu vực hạ du Trường Giang, nơi đó vừa có đặc điểm nam bắc vùng Hoa Hạ.

- Hạ du Trường Giang?

Phương Bân lấy làm khó hiểu hỏi lại.

- Ừ, hạ du Trường Giang... tỉnh Chiết Giang có một trấn gọi là Hoàng Điếm, nơi đó cách các thành phố lớn xung quanh không xa, đi xe chỉ tốn mấy giờ đồng hồ, Cháu nghĩ rất thích hợp xây dựng một phim trường ở đó.

Phương Minh Viễn quyết định ở điểm này cũng là vì tôn trọng lịch sử, phim trường điện ảnh và truyền hình Hoàng Điếm, sở dĩ có thể thành công ở kiếp trước, khẳng định là do nó gặp được điều kiện may mắn, nếu đã biết nơi đó sẽ là một phim trường của ngành điện ảnh truyền hình nổi tiếng, thì việc gì mình phải để chú lo lắng mà kiếm tìm chứ.

- Hoành Điếm? Chiết Giang? Hoành Điếm? Chiết Giang?

Phương Bân lặp lại hai lần, để chắc rằng mình đã nhớ kỹ địa danh và địa điểm.

Phương Minh Viễn đã khẳng định như vậy, hơn nữa lời nói chắc chắn, Phương Bân đương nhiên không dám sơ suất. Nhưng trong lòng cũng lấy làm lạ, tự nhủ “ Chẳng lẽ, Minh Viễn cũng đã có ý tưởng này từ lâu, ngay cả địa điểm cũng lựa chọn kỹ từ trước?”

- Chị Thu Hạ tính thế nào? đầu tư lần này là lấy danh nghĩa công ty, hay là bắt đầu từ số không, tái thiết lập một công ty phụ trách khối nghiệp vụ này?

Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi.

- Chị Vu không có ý kiến vì về chuyện này, tùy chúng ta thôi.

Phương Bân buông tay nói

- Chúng ta tự lực đầu tư cũng không có vấn đề. Còn nếu hợp tác đầu tư, Quách gia có thể bỏ vốn bốn mươi phần trăm (40%). “

- Vậy lấy danh nghĩa công ty Cẩm Hồ tiến hành đầu tư đi, cũng đỡ phải tái phân chia cổ phần. Chú, nếu là chú đề xuất ý tưởng, thì việc này cứ để chú tới phụ trách, tiền cháu nghĩ không là vấn đề, nếu tài chính thiếu, cháu có thể chuyển qua sau.

- Không cần không cần, trước mắt, nguồn vốn của Cẩm Hồ hiện tại vẫn còn rất dồi dào, số tiền bắt đầu xây dựng cũng đủ dùng.

Phương Bân liên tục xua tay nói. Một năm trước, công ty Cẩm Hồ hợp tác làm được 6 bộ phim điện ảnh, bộ nào cũng bán sạch, chỉ trong một thời gian ngắn này không có phim mới để sản xuất, một trăm triệu nhân dân tệ hay là lấy cứ chi cho việc này trước. Khoản tiền này dùng xong rồi, tự nhiên công ty sẽ có nguồn lợi nhuận mới…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.