-Maktoum, Phương là do em quen trước, cậu ấy là anh em của Kuwait chúng em!
Hoàng tử Abdullah vừa đi vừa bất mãn nói. Ông ta cũng không ngờ hoàng tử Maktoum lại nói ra những lời như vậy. Tuy rằng đó đa số là những câu nói đùa, nhưng Abdullah cũng không phải là một tên ngốc sao có thể không nghe ra người anh họ này trong lòng cũng có mấy phần hy vọng. Muốn đục chân tường cũng không nên như vậy chứ.
-Abdullah, với tình hình hiện tại, cậu có muốn kéo hắn về phía Kuwait của cậu e rằng hắn cũng không đồng ý đâu!
Maktoum thản nhiên nói. Với câu cự tuyệt của Phương Minh Viễn tuy ông ta không tức giận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vài phần thất vọng. Có điều ông ta hiểu rằng với thân phận hiện tại của Phương Minh Viễn tuyệt đối sẽ là dân di cư được hoan nghênh đối với tất cả chính phủ các nước, nhập quốc tịch vào các quốc gia Ả rập quả thật là quá nhiều trói buộc.
Mặt hoàng tử Abdullah tối sầm lại, ông ta không nói thêm gì nữa. Ngày phục quốc của Kuwait vẫn còn xa xôi vô vọng, dù có muốn lôi kéo Phương Minh Viễn nhập quốc tịch vào đó, e rằng Phương Minh Viễn cũng sẽ không bao giờ nhập vào một nước đã bị diệt vong, huống gì so với các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất thì Kuwait còn có thái độ chấp hành theo tôn giáo ngiêm túc hơn rất nhiều. Với một người ngoại quốc như Phương Minh Viễn thì tất nhiên Dubai có sức hấp dẫn hơn nhiều. Rắc rối nhất là Kuwait
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152638/quyen-3-chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.