Chương trước
Chương sau
“Bịch!”

Phương Minh Viễn nghĩ đến nhập thần cũng không chú ý tới Vũ Điền Quang Ly đã đến, mà nhắm mắt, tựa lưng vào ghế dựa, hắn vẻ mặt tươi cười quỷ dị, lại khiến Vũ Điền Quang Ly mấy ngày qua vẫn làm việc vô dụng cảm thấy có phần đáng giận, vì thế trong đầu sinh ra ý niệm trêu đùa hắn một phen, một hồi bi kịch liền không thể tránh né đã xảy ra.

Phương Minh Viễn đầu óc choáng váng nhìn hai vật thể hình trụ mảnh khảnh giống như ngọc trước mắt sau một lúc sợ run, lúc này mới phản ứng lại, mình đang nằm trên sàn nhà mà Vũ Điền Quang Ly đang đứng bên cạnh mình, chỗ hắn nhìn thấy, chính là hai bắp chân trắng nõn trơn bóng của Vũ Điền Quang Ly. Ánh mắt của hắn đi dần lên, đáng tiếc bởi vì váy dài, hắn chỉ thấy bộ vị dưới đầu gối. Chỉ có điều chút cảnh xuân ấy, đối với Phương Minh Viễn mà nói, căn bản không đủ bù lại đau đớn mà Vũ Điền Quang Ly mang đến cho hắn.

- Hừ, Vũ Điền Quang Ly tiểu thư, làm một thục nữ, cô không biết trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?

Phương Minh Viễn xoa xoa sau đầu từ trên mặt đất đứng dậy, oán hận nói. Nữ nhân này mẹ nó không phải loài mèo chứ, làm sao đi tới lại không phát ra chút âm thanh nào, mình đang nhắm mắt không ngờ không nghe thấy chút gì.

- Tôi chưa từng nhận mình là một thục nữ.

Vũ Điền Quang Ly ra vẻ không sao cả nhún nhún vai nói:

- Hơn nữa cũng không phải tôi không gõ cửa, mà là cậu căn bản không đóng cửa, cũng không phải tôi đi không có thanh âm, chẳng qua cậu suy nghĩ quá chăm chú.

Lời này của cô ngược lại cũng không phải hoàn toàn nói dối. Phương Minh Viễn mới vừa rồi quả thực không khóa cửa, cô chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa đã mở ra, khi vào phòng, cô cũng cố ý thả nhẹ bước chân, những việc này cô tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận, dù sao loại chuyện này nói miệng không có bằng chứng, nói tới chỉ là cãi cọ.

Cô tiện tay lật xem tư liệu trên bàn của Phương Minh Viễn, hơi kinh ngạc nói:

- Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây? Cậu nghĩ thế nào lại quan tâm đến nhà máy này?

Vũ Điền Quang Ly cũng không xa lạ với Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Cô ở trong thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên một thời gian, mấy năm nay lại một mực chú ý Phương Minh Viễn, tự nhiên liên quan đến thị trấn Hải Trang và Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây cũng hiểu biết một chút. Ở trong suy nghĩ của Vũ Điền Quang Ly, Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây này thiết bị và kỹ thuật đều tương đối lạc hậu, trình độ quản lý thì càng không cần phải nói. Nếu như nó ở trong biên giới Nhật Bản, căn bản là không có chút năng lực canh tranh thị trường nào, khẳng định kết quả là chờ phá sản.

- Tôi quan tâm cái gì chẳng lẽ còn phải báo cáo với Vũ Điền tiểu thư sao? Vũ Điền Quang Ly cô có quyền hạn cao như vậy từ khi nào?

Phương Minh Viễn tức giận nói, mình có phải có chút quá dung túng người phụ nữ này hay không, mặc dù nói, cô ta là cháu gái của Vũ Điền Trọng, là bạn tốt của Asohon Kagetsu, là người thu mua mứt hồng lớn nhất của huyện Bình Xuyên, nhưng có quan hệ rắm gì với mình, không ngờ dám trêu đùa mình như vậy, thực lấy mình làm quả hồng nát để bóp phải không? Mình và Công ty cổ phần Sega, đó là hành vi hợp tác công bằng hai bên đều có lợi, không phải Công ty cổ phần Sega bố thí cho mình, mình mấy ngày nay đối với cô ta có chút khách khí, cô nàng này có phải cảm giác mình có chút quá tốt bụng hay không?

Vũ Điền Quang Ly nghe ra giọng điệu của Phương Minh Viễn có chút không tốt, rất có khả năng tùy thời làm khó dễ, trong lòng cũng không khỏi có chút rụt rè. Vừa rồi cô chỉ nghĩ làm cho mình hết giận, lại quên, hiện giờ là mình đang khẩn cầu Phương Minh Viễn đi Mỹ, cũng không phải Phương Minh Viễn đang cầu mình. Mình tự nhận cũng là một mỹ nữ, nhưng Phương Minh Viễn dường như không có hứng thú đối với sắc đẹp của mình.

Nhìn sắc mặt của Phương Minh Viễn có chút biến thành màu đen, cô vội vàng nói:

- Cậu Phương, cậu muốn nhận mua Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây này sao? Có tiền thu mua nó, còn không bằng tới Nhật Bản mua công ty cùng loại hình, lại chuyển thiết bị tới Hoa Hạ xây dựng. Ít nhất thiết bị và kỹ thuật đều cao hơn tiêu chuẩn trước mắt của Hoa Hạ.

Phương Minh Viễn tức giận trừng mắt nhìn cô ta, đây không phải lời vô nghĩa sao? Nếu như thật sự dễ dàng như vậy, mình còn không biết như vậy càng bớt việc sao? Đừng nhìn người Nhật Bản bán đồ vật này nọ cho quốc nội phần lớn đều khá sảng khoái, nhưng nói chuyện đến kỹ thuật và thiết bị, thì hạn chế rất nhiều, còn hơn cả gà mẹ bảo vệ đàn con. Những nhà máy này thu mua dễ dàng, nhưng muốn chuyển tới Hoa Hạ đã không thể dễ dàng như vậy rồi. Mặc dù mình hiện tại ở Nhật Bản cũng coi như có lực ảnh hưởng nhỏ, nhưng đề cập tới kỹ thuật và thiết bị, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tác dụng. Về điểm này, từ việc rắc rối khi đàm phán với Công ty cổ phần Sega là có thể nhìn ra bảy tám phần.

Điều kiện ngoại trừ CPU, MD còn lại các linh kiện khác dần dần tiến hành nội địa hóa, chính là ở dưới sự kiên trì của Phương Minh Viễn, thậm chí còn nhiều lần ngưng hẳn đàm phán để uy hiếp mới miễn cưỡng đạt thành hiệp nghị. Hơn nữa Công ty cổ phần Sega, tương lai cũng không phụ trách chỉ đạo khối kỹ thuật này, cũng chính là kỹ thuật sản xuất những linh kiện tương ứng này, Công ty cổ phần Sega căn bản là không quan tâm. Đương nhiên, mặc dù Phương Minh Viễn biết rõ đây là chướng ngại của Công ty cổ phần Sega dựng lên cho nội địa hóa, nhưng bên ngoài giải thích của Công ty cổ phần Sega cũng nói qua được, nhà máy sản xuất của Công ty cổ phần Sega ở Nhật Bản, những linh kiện đó cũng mua từ bên ngoài, cũng không phải tất cả đều do nhà máy sản xuất, cho nên không có năng lực sản xuất linh kiện cũng là sự thật.

- Cậu Phương, cậu nghĩ như vậy là sai rồi, quốc gia của tôi mặc dù hạn chế xuất khẩu kỹ thuật, nhưng đó đều là những kỹ thuật tiên tiến nhất, đối với những kỹ thuật đã lỗi thời này hạn chế cũng không lớn. Nhưng, cho dù kỹ thuật luyện kim ở thập niên bảy mươi của quốc gia ta cũng tuyệt đối cao hơn trình độ kỹ thuật của Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây!

Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt tự hào nói.

Phương Minh Viễn bị cô nói cho không nói được gì, trong lòng buồn bực không thôi, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, tiêu chuẩn kỹ thuật của Nhật Bản ở lĩnh vực sắt thép, quả thực cao hơn Hoa Hạ không chỉ một bậc. Ở thập niên chín mươi, nếu có thể đạt được kỹ thuật của Nhật Bản ở thập niên bảy mươi cũng đã tiên tiến hơn so với rất nhiều nhà máy trong nước, nếu kỹ thuật giữa hoặc cuối thập niên bảy mươi lại càng không tồi. Cũng giống như lời của Vũ Điền Quang Ly, người Nhật Bản không có khả năng bảo hộ nghiêm ngặt những kỹ thuật đã ra đời mấy chục năm giống như những kỹ thuật mới nghiên cứu ra, thế nhưng lời nói mặc dù như thế, thật sự muốn bắt tay vào làm, đường lối trên phương diện này cũng đủ khiến hắn đau đầu.

Con mắt giảo hoạt của Vũ Điền Quang Ly vừa chuyển, mặc dù cô cũng không rõ vì sao Phương Minh Viễn đột nhiên cảm thấy hứng thú với Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, ở trong ý nghĩ của cô, lợi nhuận của ngành sắt thép chế tạo máy móc kỳ thực kém xa sản nghiệp trò chơi của Phương Minh Viễn, nhưng Phương Minh Viễn đã có ý, cô tự nhiên phải thuận theo tự nhiên, như vậy mới có thể đạt được mục đích của mình.

Ở Nhật Bản, trong những người cô quen biết thực có người có một nhà máy luyện thép thành lập những năm bảy mươi, chỉ có điều bởi vì quy mô không lớn, hơn nữa nghe nói trong thời gian ngắn địa phương bởi vì vấn đề ôi nhiễm sẽ cưỡng chế dời đi, đang có ý chuyển nhượng lại. Đây chẳng phải là muốn ngủ liền có người đưa gối đầu sao?

- Cậu Phương, nếu như tôi có thể trợ giúp cậu liên hệ nhà máy sắt thép Nhật Bản chuyển nhượng kỹ thuật thiết bị, cậu có thể đáp ứng tôi một điều kiện được không?

Vũ Điền Quang Ly khuôn mặt tươi cười nói.

- Không được!

Phương Minh Viễn sao có thể không nhìn ra chỗ dụng ý của cô, một lời cự tuyệt:

- Nhập khẩu thiết bị và kỹ thuật cũng không nhất định phải nhập từ Nhật Bản các cô. Kỹ thuật luyện kim của Mỹ, còn có châu Âu cũng không kém hơn các cô. Đúng rồi, tôi có thể liên hệ Công ty sắt thép Albert nhập khẩu thiết bị và kỹ thuật của bọn họ!

Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ tới, mình nơi này còn có số điện thoại của Agatha trong văn phòng công ty Thép Albert Đức. Vốn Phương Minh Viễn định sau khi trở lại Bắc Kinh sẽ liên hệ Agatha và Joseph, nhưng sau đó hết việc này đến việc khác, hắn vẫn dừng lại ở Phụng Nguyên, ngược lại đã bỏ lỡ việc này. Vũ Điền Quang Ly tức giận dậm chân một cái, quay đầu đi ra khỏi thư phòng.

Trong mấy ngày kế tiếp, tin tức tốt liên tiếp truyền đến, đầu tiên là quỹ khen thưởng mà Phương Minh Viễn đã nói với Dương Quân Nghĩa, nhận được phê chuẩn thành lập của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, có hai mươi lăm doanh nghiệp tham gia quỹ này, tiền thưởng cũng không phải một triệu tệ như ban đầu, mà là ba triệu nhân dân tệ, đây chủ yếu là vì mấy doanh nghiệp tham gia sau thực lực mạnh, nguyện ý bỏ vốn lớn, lập tức đẩy mức tiền thưởng lên, ở trong này, quyên tặng của mấy doanh nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Phương chiếm được khoảng một phần ba.

Tiếp đến chính là hai cô của Phương Minh Viễn, còn có hai dượng, ở trong mấy ngày này lần lượt được thăng chức, trong đó hai dượng được đề bạt làm cán bộ cấp Cục phó, hai cô cũng lên làm Khoa trưởng, mặc dù cũng không phải là khoa quan trọng gì, nhưng chung quy cũng xem như cán bộ nho nhỏ, làm cho ông Phương vui mừng không ngừng.

Chú hai Phương Nhai của Phương Minh Viễn cũng bỏ việc hiện tại, chính thức gia nhập siêu thị Carrefour. Anh gia nhập, có thể trợ giúp Tôn Chiếu Luân chia sẻ một phần trách nhiệm, hơn nữa tới thời điểm thích hợp tiếp nhận công việc của Tôn Chiếu Luân, từ đó giải phóng Tôn Chiếu Luân tới đảm nhiệm chức vụ quan trọng hơn. Khuếch trương của siêu thị Carrefour có thể nói là đã thành kết cục đã định, ngày sau những cửa hàng mặt tiền trong tỉnh Tần Tây, trở thành chi nhánh của siêu thị Carrefour trong tỉnh Tần Tây. Hiện giờ có thể nói là mọi việc đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu tài chính. Tuy nhiên đây cũng không phải vấn đề gì, mấy ngày hôm trước Phương Minh Viễn đã nói qua với Cổ Vũ Thành, ngân hàng Giao Thông có thể cho siêu thị Carrefour vay ba trăm triệu, đủ để chống đỡ độ khuếch trương của siêu thị Carrefour lúc ban đầu. Chỉ cần qua tháng tám, tài chính trên kỳ hạn giao hàng dầu mỏ đã có thể từng bước thu hồi, đến lúc đó, trong tay Phương Minh Viễn sẽ không thiếu tiền.

Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng đã liên hệ với Agatha. Agatha đối với yêu cầu của Phương Minh Viễn cũng không cự tuyệt ngay, chỉ nói cần báo cáo về tổng bộ công ty, xin Phương Minh Viễn chờ đợi tin tức.

- Agatha, xin cô chuyển lời tới cấp quản lý của quý công ty, tôi nguyện ý lấy báo đáp vô cùng hậu hĩnh đối với quý công ty đến đổi kỹ thuật và thiết bị tôi cần.

Phương Minh Viễn định liệu trước nói:

- Đây chính là một cơ hội khó có được, nếu như quý công ty từ bỏ, như vậy tôi nghĩ công ty sắt thép của Mỹ và Nhật Bản đối với việc này cảm thấy rất hứng thú. Nói vậy cô Agatha cũng chú ý tới, hiện giờ nhà họ Phương tôi đã cùng tập đoàn Wal-Mart của Mỹ và Công ty cổ phần Sega của Nhật Bản tiến hành một loạt hợp tác, mặc dù trước mắt còn xa mới có thể so sánh với quý công ty, nhưng xin tin tưởng, tôi không có thú thanh nhàn nói đùa với các lãnh đạo của quý công ty.

- Cậu Phương, xin cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đem những lời nói này của cậu hoàn chỉnh truyền về tổng bộ công ty.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm trịnh trọng của Agatha.

- Vậy rất cảm ơn, chờ tôi trở lại Bắc Kinh, nhất định mời hai vị ăn cơm.

Phương Minh Viễn cảm thấy hài lòng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.