“Đích đích đích…”
Tiếng còi ô tô kéo dài chói tai dưới vườn trường tĩnh lặng nghe có vẻ khác thường.
Bốn người Phương Minh Viễn ngồi gần ký túc xá không xa, nhìn chiếc xe Santana nhíu mày. Người chủ xe này có vẻ rất lười đi, chỉ cần xuống xe đi vài bước là đến trước phòng thường trực, bảo một chút là có thể xong chuyện, lại cứ cố tình ngồi lại trong xe ấn còi liên tục, quấy rầy sự yên lặng trong vườn trường, thật là làm người ta ghét.
Vệ Hưng Quốc đứng dậy, định ra ngăn lại, Phương Minh Viễn lại cản anh ta. Theo lý thì bên trong vườn trường phải cấm các loại hành vi bóp còi lâu như vậy nhưng Phương Minh Viễn để ý, có mấy người đi qua ăn mặc giống như nhân viên hoặc giáo viên, tuy họ nhìn thấy vậy cũng ghét những âm thanh bất thình lình như vậy nhưng không ai đến ngăn cản hoặc cảnh cáo người chủ xe đó. Mà dù sao mình cũng là người bên ngoài đến, không cần phải … nói hay tránh cho mọi người là tốt. Chuyện như thế này, không như ý mườ phần… việc nhỏ vậy Phương Minh Viễn không đến mức không thể chịu đựng được. Mà cũng không đáng nếu xung đột với người chủ xe kia.
-Lại là Quý Minh! Mỗi lần đến đều như thế này, thật là đáng ghét!
Miêu Vũ đình nhìn liếc xuống qua cửa sổ, vẻ mặt chán ghét nói.
-Không phải là chiếc Santana sao, sao lại ra vẻ như thế?
-Vũ Đình, chiếc Santana cũng không e ngại gì bạn đâu, coi Quý Minh và La Hiểu Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152501/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.