Chương trước
Chương sau
Ba người từ nơi khác tới theo như lời của Trần Quân thực ra không phải ai khác, chính là Lâm Liên và hai vệ sĩ đi cùng Phương Minh Viễn về thị trấn Hải Trang này. Hai người họ đều là người Phụng Nguyên, cùng là quân nhân đã xuất ngũ, sau này được Phương Bân gọi về làm cho Phương gia, nhận chức bảo an sự vụ. Lần này do Vệ Hưng Quốc ở lại thủ đô chăm sóc ba người Triệu Nhã, còn Trần Trung về đến Bình Xuyên bèn về thăm nhà, đương nhiên là không thể kè kè bên cạnh Phương Minh Viễn được, vì thế Phương Bân mới đưa hai người họ đến bảo vệ an toàn cho Phương Minh Viễn lúc Trần Trung không có mặt.

Sau khi về đến thị trấn Hải Trang, Phương Minh Viễn sắp xếp cho ba người ở trong nhà khách của nhà máy. Nhà khách của nhà máy tuy cũng có căng tin, nhưng ba người Lâm Liên đâu có thèm ngó ngàng tới. Một tháng, người thu nhập thấp nhất trong ba người cũng được đến bảy tám trăm tệ, tài lớn thì khí vượng, không thể bạc đãi mình trong vấn đề ăn uống. Dù sao thì ba người ở trong nhà khách cũng không có việc gì làm, chi bằng sắp xếp xong xuôi bèn ra ngoài ăn cơm. Quán cơm nổi tiếng nhất thị trấn chính là quán cơm Phương Gia, vì thế ba người cũng tới đây. Lâm Liên không thích ăn ở dưới sảnh lớn vẫn còn nhiều người vậy là ba người họ bèn vào phòng riêng.

Nhưng đang ăn dở thì Lâm Liên không cẩn thận làm dầu dính vào đầy tay bèn đi ra tìm loilet rửa tay. Đi qua một phòng bên cạnh đột nhiên người bên trong đẩy cửa bước ra, hai bên đụng vào nhau, tay dính dầu của Lâm Liên bèn dính đầy vào áo người kia. Đối phương lập tức làm ầm ĩ lên, nhất định bắt Lâm Liên đền lại cái áo, còn nói cái gì mà bộ vest hàng hiệu mua ở Phụng Nguyên, giá hơn mười nghìn tệ. Loại thủ đoạn lừa bịp này Lâm Liên sao có thể nghe theo được. Phủi tay bèn trở về phòng ăn của mình, đối phương liền đưa theo đồng bọn đuổi tới tận nơi.

-Vị tiểu thư này, cô làm bẩn bộ vest của chủ nhiệm Quách, cũng không thể tùy tiện mà bỏ đi như vậy chứ?

Người đang nói đứng với cái bụng to đại cỡ, gương mặt béo phì đứng bên cạnh vị chủ nhiệm Quách kia, chính là thuộc hạ của Quách Lượng mà Phương Minh Viễn từng gặp qua, lão Tam đầu trọc.

-Đây là Hải Trang, cô không chịu nhận lỗi bồi thường áo cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!

Chủ nhiệm Quách nổi trận lôi đình nói.

Hai tay vệ sĩ kia đã đứng dậy, để Lâm Liên đứng phía sau, Lâm Liên một bên dùng giấy ăn lau tay, một bên cười lạnh nói:

-Một cây làm chẳng nên non, tôi làm dính bẩn áo ông, nhưng ông ta không đụng vào tôi thì có bị bẩn được không? Hơn nữa, cái bộ vest rách kia của ông ta cũng có giá mười nghìn tệ? Nghĩ chúng tôi là thổ dân không biết gì chắc? Báo cảnh sát đi, vừa hay tôi cũng tiện báo vụ lừa bịp tống tiền luôn!

Trải qua hai năm tôi luyện bên cạnh Phương Minh Viễn, lại được xuất ngoại, Lâm Liên giờ cũng không phải là cô nàng yếu đuối bị người ta mắng liền khóc thút thít ngày xưa nữa.

Lão Tam đầu trọc nhìn nhìn cách ăn mặc của Lâm Liên, lại nhìn hai vệ sĩ kia, trong bụng cũng thấy hơi run. Hai người này có vẻ là người có võ nghệ, xem ra là thuộc hạ của cô nàng xinh đẹp này, hơn nữa xem cách ăn mặc của cô ả này cũng không giống với người bình thường, bộ quần áo vừa vặn với thân người kia tuy không có nhãn mác nhưng có thể nhìn ra được là may khá công phu. Nghĩ vậy, lão Tam nói chuyện bèn cẩn thận hơn vài phần, tuy việc anh Quách của ông ta muốn làm lần này còn phải nhờ tới sự tương trợ của tên chủ nhiệm Quách này, nhưng vì y mà chạm vào đối thủ đến ông ta cũng không biết chính xác thì có chút không đáng.

-Cô không phải ở đây mà nói hươu nói vượn! Tôi vừa mới mở cửa phòng ra, người vẫn còn ở bên trong sao có thể đụng vào người cô được! Anh Tam, anh nói có phải không?

Chủ nhiệm Quách rít gào như sấm nói. Bên cạnh y đây là anh Tam đầu trọc nổi tiếng lẫy lừng, ngồi bên kia là Quách đại đầu, không biết có bao nhiêu thuộc hạ trong tay mà phải sợ cái con bé xinh đẹp nhưng chả làm được trò trống này hay sao! Con bé này trông xinh thật đấy. chủ nhiệm Quách tự nhận mình quen biết rộng, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ở cự li gần thế này.

Cô gái xinh đẹp thế này, đừng nói là có chuyện mà đụng vào tay y, giả sử mà không có chuyện y cũng tìm chuyện để tiếp cận.

-Vậy thì kì lạ thật, người ông vẫn còn ở trong cửa, lẽ nào là thư ký của tôi thò tay vào trong phòng bôi bẩn lên áo ông?

Từ ngoài cửa vọng vào tiếng của Phương Minh Viễn.

-Cậu Phương!

Ba người Lâm Liên sững người, sau đó lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà kêu lên.

Phương Minh Viễn từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy lão Tam đầu trọc, hắn lại nhìn thêm vài cái nữa rồi kinh ngạc nói:

-Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải? Không biết vị nên xưng hô thế nào?

Một tiếng “cậu Phương” làm tên chủ nhiệm Quách gần trăm cân và lão Tam đầu trọc đều giật nảy mình, mấy câu khiển trách chuẩn bị thốt ra bèn vội nuốt trở lại.

Lão Tam đầu trọc gượng cười nói:

-Cậu Phương, cậu là quý nhân nhiều việc hay quên, chúng ta hai năm trước đã từng gặp nhau ở huyện Bình Xuyên.

Vừa nhìn thấy hắn, lão Tam đầu trọc cảm thấy lạnh người, Phương Minh Viễn vẫn chưa nhận ra ông ta nhưng ông ta thì nhận ra Phương Minh Viễn. Thiếu niên ở tuổi này mà đã dám bước ngang như vậy thì ở huyện Bình Xuyên không nhiều. Tuy nói mấy tiểu nha nội trong huyện cũng ngang ngược nhưng Lý Đông Tinh làm chặt nên hai năm nay mọi người đều kiềm chế đi nhiều. Mà vị này thì còn kinh khủng hơn những tiểu nha nội kia, có thể trực tiếp đàm phán với bí thư huyện Lý Đông Tinh.

Từ khi bí thư Quách bị chuyển đi huyện khác, sau khi Lý Đông Tinh lên thay, Quách Lượng ngày càng khó sống hơn. May mà y tuy tiếng xấu bên ngoài nhưng hầu hết những việc làm từ xưa đến nay đều không có chứng cứ xác thực để vạch tội y, thêm vào việc bí thư Quách bị chuyển đi nơi khác chứ không phải bị cách chức nên trong huyện vẫn còn chút nể mặt bí thư cũ, nên cũng không truy cùng giết tận. Cứ như vậy, mấy tên thuộc hạ của y cũng kiềm chế đi nhiều. Dù sao mấy vị đó cũng biết rằng, lúc trước Quách Lượng đã bị đánh dấu ở nhà họ Phương này, tuy hai năm nay nhà họ Phương dường như không có động tác châm chích nào, quán ăn Phương Gia cũng giành lấy không ít khách từ những tửu lầu của Quách Lượng, nhưng cũng chỉ là cạnh tranh buôn bán bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa Quách Lượng có thể kê cao gối mà ngủ ngon, Quách Lượng thậm chí còn nghĩ qua, có nên đưa toàn bộ kinh doanh của mình ra khỏi Bình Xuyên hay không, nhưng cuối cùng vẫn thấy luyến tiếc.

Lần này bọn y tới huyện Hải Trang là để thương lượng việc nhận thầu phân xưởng của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tuy đã thua lỗ hai năm nay, tiền lương công nhân sắp không thể trả nổi, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, phần béo bở trong này còn nhiều lắm. Hơn nữa trong lòng Quách Lượng và ông ta đều hiểu được nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây gần hai năm nay không nhập thêm máy móc mới, đội ngũ công nhân kỹ thuật cũng không có mấy người, nhưng nguyên nhân chính làm nó thua lỗ chính là chế độ quản lý có vấn đề. Công nhân làm nhiều làm ít đều như nhau, làm tốt làm không tốt cũng như nhau, thêm vào tầng lớp lãnh đạo ngu ngốc nên mới tạo thành kết quả như vậy. Nếu có thể nhận thầu thành công phân xưởng, với trình độ của bọn họ thì không bao lâu sẽ có thể kiếm được lời.

-Gặp qua ở Bình Xuyên?

Phương Minh Viễn chần chừ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra tên này, đây chẳng phải là lúc lần đầu gặp Trần Trung đúng lúc gặp tênthuộc hạ này của Quách Lượng đến đòi nợ hay sao?

-Quách đại đầu của các ông dạo này thế nào? Lại đoạt được sản nghiệp của mấy nhà rồi? Còn cho vay nặng lãi không?

Lời của Phương Minh Viễn bất giác làm lão Tam này thấy sợ dần, có vẻ tên này đã nhớ lại chuyện ngày trước. Hắn chẳng phải đã lên thủ đô học rồi hay sao, sao lúc này lại quay về đây? Sao mà mình đen thế, không ngờ lại đụng phải hắn.

-Cậu Phương nói đùa rồi! Anh Quách hiện giờ làm ăn buôn bán đứng đắn rồi, không cho vay nặng lãi nữa đâu.

Lão Tam đầu trọc vẻ mặt đau khổ. Bí thư Quách đã bị điều đi nơi khác, Lý Đông Tinh lên thay, Quách Lượng nếu vẫn không biết chừng mực, vẫn cho vay nặng lãi trong huyện, một khi xảy ra chuyện thì chỉ có nước vào tù luôn. Quách Lượng tuy đầu gấu nhưng đối mặt với chính quyền thì vẫn chưa đủ tuổi, cho nên đã sớm rửa tay gác kiếm rồi.

-Ồ…

Phương Minh Viễn đưa mắt sang phía tên chủ nhiệm Quách kia, giỏi đấy, tên này chắc phải hơn trăm cân, bộ mặt béo phì, bụng bia đại cỡ, nếu không nhìn rõ giới tính, Phương Minh Viễn còn nghĩ là phụ nữ có thai chín hoặc mười tháng cơ. Hắn hoài nghi không biết tên này có nhìn thấy được chân mình không nữa? Làm vợ hắn chắc chết mất!

-Ha… cậu Phương!

Tên chủ nhiệm Quách vuốt mồ hôi bên cạnh mặt, một bên gật đầu khom lưng chào hỏi, chỉ vì cái bụng quá to, muốn cúi người cũng không phải dễ dàng.

-Vị chủ nhiệm Quách đây xưng hô thế nào nhỉ? Ở phân xưởng nào vậy?

Phương Minh Viễn nhướn mày nói.

-Tôi là Quách Lỗ Sinh, chủ nhiệm phân xưởng luyện thép.

Quách Lỗ Sinh khép nép nói.

Phân xưởng luyện thép? Chính là phân xưởng mà Bạch Bình, mẹ của Phương Minh Viễn làm ngày xưa, Phương Minh Viễn hồi nhỏ suốt ngày chơi ở đó, trong phân xưởng toàn người to lớn vì nước thép vừa ra lò vô cùng nguy hiểm. Nhưng hiện giờ Bạch Bình đã được điều vào trong phòng làm việc, đương nhiên không phải vất vả như xưa nữa. Nhưng tên Quách Lỗ Sinh này nhìn rất lạ, ngày trước dường như chưa được gặp qua ở phân xưởng. Với thân phận như vậy nếu gặp qua thì không thể không có ấn tượng được.

Quách Lỗ Sinh lúc này mồ hôi nhễ nhại, là người của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, y biết được lực ảnh hưởng của Phương gia ở trấn Hải Trang này còn rõ hơn cả lão Tam đầu trọc. Không cần nói gì khác, chỉ nói hai vợ chồng Phương Thắng thôi, tuy không phải là cán bộ trong nhà máy nhưng đến bí thư nhà máy, xưởng trưởng mà thấy bọn họ đều phải kiêng nể vài phần mà đối đãi bình đẳng. Trong huyện nếu có bộ nào tới kiểm tra, hoặc là có vị lãnh đạo nào đến thị sát công tác, vợ chồng Phương Thắng đều có thể lên ngồi tiếp chuyện, hơn nữa những lãnh đạo huyện kia cũng tỏ ra khách khí với họ.

Cũng chả trách được, ai bảo người ta được hoan nghênh trong huyện Bình Xuyên này, bí thư huyện Lý Đông Tinh, cảnh sát trưởng Chu Đại Quân đều là người quen của họ, hơn nữa người ta lại có tiền, quán ăn Phương Gia, siêu thị Carrefour, hai khối tài sản này phải nói là vang lừng khắp huyện. Người ta cũng được lòng dân, đến giờ người dân trong huyện vẫn còn nhắc đến vụ tranh mua ngày xưa, chỉ vì siêu thị Carrefour quyết không tăng giá nên bình ổn được lòng dân xuống, tuy mua một đống những đồ tồn trong nhà thời gian dài dùng không hết nhưng lại không tiêu tốn uổng phí.

Không giống như dân chúng nơi khác, mua một đống đồ với giá cao ngất trời, kết quả sau đấy mới phát hiện đều mua phải giá cao. Chỉ vụ này thôi, dân chúng huyện Bình Xuyên đã có thiện cảm với siêu thị Carrefour, với Phương gia rồi.

Sao y có thể hồ đồ đến mức gây sự với tên này? Quách Lỗ Sinh hiện giờ thực sự là hối hận. Nếu thực sự chọc tức nhà họ Phương, chỗ dựa của y trong nhà máy e là phải xem xét lại.

-Chủ nhiệm Quách, nếu ông thấy thư ký của tôi thực sự làm bẩn áo của ông, phải bồi thường, còn thư ký của tôi thì cho rằng ông là tên lừa đảo, ông nói ông có lý, cô ta nói cô ta có lý, cũng không ai nhìn thấy cảnh lúc đó, việc này khó đây. Ông báo cảnh sát đi vậy, để cảnh sát tới giải quyết cho rõ ràng.

Phương Minh Viễn nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Liên. Hắn cũng đồng ý với ý của Lâm Liên, cái bộ vest mà Quách Lỗ Sinh đang mặc trên người kia nhìn qua thôi cũng biết là hàng làm ẩu, giá đến một nghìn tệ thôi đã là lên tới tận trời rồi.

-Không cần, không cần!

Quách Lỗ Sinh lần này tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Ông trời ơi, biết là người của nhà họ Phương, y nào còn dám báo cảnh sát. Đừng nói cảnh sát trưởng của huyện Chu Đại Quân là hàng xóm của nhà Phương Minh Viễn , bí thư thị trấn là mẹ của bạn học Phương Minh Viễn, trưởng đồn công an thị trấn, người nào mà không biết Phương Minh Viễn , không biết nhà họ Phương chứ, đều là quân của Chu Đại Quân hết.

Nếu như nói không có Phương Minh Viễn, có lẽ họ sẽ nể mặt chủ nhiệm phân xưởng luyện thép của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, thiên vị cho y một chút, nhưng có Phương Minh Viễn này thì cho dù y có đúng đi nữa bọn họ cũng sẽ đánh ba phần chiết khấu, huống chi hắn cũng biết rằng vừa nãy nhìn thấy Lâm Liên xinh đẹp nên cố ý mượn cớ gây sự thôi.

-Nếu là thư ký của cậu Phương, vậy thì đều là người một nhà, không sao hết, không sao hết. Tôi về nhà giặt đi là xong.

Quách Lỗ Sinh vội cười nói liên thanh.

”Ai là người nhà của ông chứ, cũng không nhìn lại mình, không khác gì con lợn!”

Lâm Liên chửi thầm trong bụng, nhưng không nói ra miệng.

-Vậy đâu có được, bộ quần áo hơn mười nghìn tệ, nếu đi giặt thì cũng tốn không ít tiền, hơn nữa phải mang ra huyện hoặc ít nhất cũng phải mang ra Phụng Nguyên giặt, e là người không thị trấn không ai dám giặt.

Phương Minh Viễn vẻ mặt kinh ngạc nói:

-Tôi nghe nói nhà máy hai năm gần đây làm ăn trì trệ, thua lỗ khá nghiêm trọng, chủ nhiệm Quách mua bộ quần áo này chắc cũng phải tích góp lâu lắm, sao có thể cho qua như vậy? Báo cảnh sát đi, chúng tôi còn biết phải bồi thường chủ nhiệm Quách bao nhiêu tiền chứ? Không thể để chủ nhiệm Quách tự dùng tiền của mình được.

-Vừa nghe vậy, lão Tam đầu trọc ngầm nhếch miệng, Phương Minh Viễn này đâu có phải đang nói giúp Quách Lỗ Sinh, rõ ràng là muốn vạch trần việc y lừa bịp Lâm Liên ra!

Bộ quần áo của Quách Lỗ Sinh kia mà có giá hơn mười nghìn tệ, hắn không phải con mẹ nó là lưu manh nữa, thế thì y chí ít cũng phải là chủ tịch của một công ty liên huyện! Không, phải là chủ tịch công ty liên tỉnh mới đúng!

Lúc này, chợt nghe bên ngoài cầu thang vọng vào một giọng nói:

-Ai chà, người đâu hết rồi, chủ nhiệm Quách và lão Tam đều chạy đi đâu rồi? Chúng ta hẹn trước là ở đây đúng không?

Người vừa nói kia chính là Quách đại đầu, Quách Lượng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.