Chương trước
Chương sau
La Sơn kể lại toàn bộ tất cả, Phương Minh Viễn liền cau mặt lại.

Mọi người đều biết đến xã hội đen ở Hồng Công, mà giữa xã hội đen và giới giải trí lại có một ranh giới nhập nhằng không rõ, điều này mọi người đều biết. Có thể nói làng giải trí là chiến trường để theo đuổi danh tiếng và danh lợi, cũng chính là nơi rửa tiền của bọn xã hội đen. Ở Hồng Kông, nước Mỹ, Châu Âu cũng đều như vậy. Những tài khoản lớn đều đầu tư vào điện ảnh, sau đó lại biến hóa ở phòng bán vé để thu vé những người vào xem, tiền đen cũng đã được tẩy sạch.

Giới giang hồ thường mang tính chất phường hội. Mà ở Hồng Kông từ những năm 70 đã bắt đầu phát triển ngành điện ảnh, lôi cuốn rất nhiều nhân viên các ngành sản xuất, phát sinh các phe phái thế lực cũng can thiệp vào. Mà giới điện ảnh ở Hồng Kông nghiễm nhiên ai chết thì chết nhưng xã hội đen không chết. Từng đạo diễn, rồi từng diễn viên đều mượn sức xã hội đen để từng bước trở thành ngôi sao.

Kiếp trước của Phương Viễn, có diễn viên nổi tiếng ở Hồng Kông, muốn di dân đến Canada nhưng nhiều lần bị từ chối, sau anh ta thậm chí còn kiện lên tòa án liên bang tối cao, cơ quan tư pháp cao nhất của Canada nhưng vẫn bị bác bỏ. Pháp viện liên bang Canada công bố, trong tay b họ có “tài liệu đen” nên có thể nhận định được minh tinh này là một thành viên của tổ chức tội phạm.

Ở những năm 80 những phần tử phản động ở Hồng Kông ngang nhiên chống lại luật pháp, ép buộc các nghệ sỹ phải đóng phim, dùng súng uy hiếp giám đốc cướp đoạt tin tức phát sinh, làm diễn viên nổi tiếng ra, ngoại trừ việc không thể tự chủ, làm việc liên tục mười ngày không có thời gian để ngủ, lại thường không thu được thù lao tiền chụp ảnh.

Mặc dù các diễn viên nhiều lần bị uy hiếp nhưng bọn họ lại là những người kiếm được nhiều tiền nhất. Kiếp trước của Phương Minh Viễn, Chủ tịch Manfred, trong sổ của giải thưởng Kim Tượng Hong Kong đã than: “Đây chính là thời điểm tốt đẹp nhất của điện ảnh Hong Kong, cũng là thời khắc xấu xa nhất.Thời điểm đó gió tanh mưa máu nhưng may mắn là nền điện ảnh non trẻ vẫn phát triển. Hiện giờ kinh tế điện ảnh Hong Kong đình trệ, có cố gắng lắm cũng chỉ kiếm được một ít, xã hội đen tất nhiên cũng ngừng bước. Đôi khi trong lòng không nhịn được hỏi: thân là một thành viên trong giới điện ảnh, anh có tình nguyện chọn hoàn cảnh kia không?”

Phương Minh Viễn lần này đến Hồng Kông, đương nhiên cùng với giới chụp ảnh và những ca sỹ nổi tiếng gặp mặt, đồng thời cũng liên tục tạo các mối quan hệ, vì sau này, sản nghiệp nhà họ Phương muốn phát triển được cần tìm được nhiều nhà đầu tư, nhưng không muốn chị em nhà họ Lâm bước chân vào. Giới điện ảnh tất nhiên cũng có nhiều mặt nổi bật, nhưng cũng không để cho người khác biết đến cái mặt tối tăm của nó. Trong những năm này, người ta cũng không tìm hiểu thêm được điều gì, nhưng đối với người sống vào năm 2000 như Phương Minh Viễn mà nói, cũng không có gì là bí mật.

Phương Minh Viễn mặc dù ghét bọn xã hội đen, nhưng cũng hiểu khá rõ về xã hội đen, xã hội này là giống như một cái u ác tính trong sự phát triển xã hội và tồn tại mà không ai có khả năng cưỡng ép cắt đứt được. Có thể nói là được phân bố rải rác khác khu vực quốc gia trên toàn thế giới, chỉ có điều băng xã hội đen ở một số quốc gia có chút ngông cuồng, do đó mà có thể mở rộng để mọi người biết. Ví dụ như Mỹ, mafia ở Italy, Hắc Long Hội của Nhật Bản, bọn họ thậm chí có thể ảnh hưởng đến thế lực chính trị của quốc gia, cũng có băng xã hội đen của một số quốc gia, có quy mô nhỏ, chỉ có thể làm càn. Nhưng muốn loại trừ hoàn toàn nó dường như chưa có quốc gia nào có thể thực sự làm được điều đó. Cho đến khi hắn tử vong ở kiếp trước, hắn cũng chưa nghĩ đến sẽ phải đối xử với xem bọn xã hội đen Hồng Kông đó như thế nào?

Nhưng chị em nhà họ Lâm gia nhập vào làng giải trí Hồng Kông cũng là việc khiến hắn không thể dễ dàng bỏ qua được. Hơn nữa bác Lâm cũng tuyệt đối không đồng ý, nếu hắn mang hai cô đến Hồng Kông như vậy phải có trách nhiệm với bọn họ.

Nghĩ đến đây Phương Minh Viễn liền lôi La Sơn ra, trầm giọng nói:

- Bây giờ, các cô ấy đang ở đâu, lập tức dẫn tôi đi đến đó.

La Sơn nhìn trộm Thu Hạ, nhìn sắc mặt của Vu Thu Hạ cũng có chút không vui.

Đối với chị em nhà Lâm Liên, Thu Hạ đương nhiên biết hai người, một người là thư kí hiện tại của Phương Minh Viễn, người kia là mục tiêu bồi dưỡng sau này của hắn. Mặc dù nói không biết rõ tại sao Phương Minh Viễn lại coi trọng Lâm Dung như vậy, thậm chí có ý muốn cô thi vào trường đại học Hương Hồng, nhưng Thu Hạ lại biết Phương Minh Viễn sẽ không bắn mũi tên mà không có mục đích. Mà làng giải trí Hồng Kông có diện mạo như thế nào, những người quyền quý như các cô đương nhiên so với những người bình thường biết nhiều hơn. Chị em nhà họ Lâm nếu không có chỗ dựa ở sau thì … Kết quả này, chỉ cần Vu Thu Hạ dùng chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra được.

- Hãy mang mấy bộ y phục kia cho chúng tôi. Minh Viễn chúng ta cũng nhau đi xem xem, rốt cuộc ai xen vào chuyện của em.

Vu Thu Hạ trầm giọng nói.

- Minh Viễn, hãy bình tĩnh một chút, ở Hồng Kông những người tìm ngôi sao như thế này là rất thường hay gặp. Tập đoàn giải trí Hoàng Anh cũng đích thực là một công ty nổi danh lâu đời nhất ở Hồng Công. Đến lúc đó từ chối bọn họ rồi đi, cũng không đáng vì bọn họ mà tức giận.

Vu Thu Hạ nói nhỏ với Phương Viễn.

Phương Minh Viễn gật đầu, thực ra hắn cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ lo lắng cho chị em nhà Lâm Liên trong lúc nhất thời lại không tự chủ được chính mình. Chẳng may có dây dưa gì với đối phương, sau này giải quyết nhất định sẽ có thêm nhiều rắc rối, vẫn còn mắc nợ tình, nhân lúc đối phương đến bây giờ vẫn còn chưa ổn định, trực tiếp từ chối họ, đây có lẽ là phương án giải quyết tốt nhất. Kiếp trước xem rất nhiều bộ phim xã hội đen, đối với bọ xã hội đen ở Hồng Kông. Minh Viễn cũng có hiểu biết nhất định.

Bộ phận nữ trang lúc này, cũng đã tập hợp một nhóm gồm bảy tám người trẻ tuổi vây quanh chị em nhà Lâm Liên, giống như đang thưởng thức và bình phẩm một vật gì đó. Anh em Paolo nhận ra trong đó còn có cháu gái được ông chủ mình cưng chiều nhất, liền ngoan ngoãn đứng sang một bên. Nhóm nam nữ thanh niên này đều là con cháu nhà giàu nổi tiếng ở Hong Kong, đang trong giai đoạn nổi loạn. Phần lớn chúng làm việc không nói đến đạo lý, lại được người nhà cưng chiều nên nếu làm đúng lại chẳng bằng mình làm ngược một phen. Như vậy ít nhất bản thân mình cũng có chừng mực.

- Anh em Paolo, các anh quả là có con mắt tinh đời, không hổ danh là săn minh tinh của tập đoàn giải trí Hoàng Anh, hai cô bé này quả có tố chất không tồi.

Đầu màu gà hai mắt rực sáng tấm tắc nói:

-Xem ra, về sau nếu muốn tán gái thì phải đi tìm hai người giúp mới được.

Anh em nhà Paolo gượng cười, đó chẳng phải muốn mang hai người làm dắt mối cho sao? Hai người là tìm ngôi sao, lại không phải là tú bà ở lầu xanh, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì.

- Paolo, hai người các anh đúng là biết nhìn người. Tôi xem nào, họ đã đồng ý với các anh chưa?

Cô gái có đôi mắt gấu mèo nói. Cô ta chính là Ngưu Gia Bảo, cháu gái cưng của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn giải trí Hoàng Anh Ngưu Công Điền. Paolo với vẻ đau khổ lắc đầu. Thiếu nữ lập tức giống như mèo bị giẫm phải đuôi bèn giơ nanh múa vuốt ra nói:

- Tại sao? Hai người các anh là đại biểu của tập đoàn giải trí Hoàng Anh lại coi trọng các cô ấy như vậy, hai cô ấy chẳng lẽ có gì không vừa ý hay sao?

- Các cô ấy đến từ Đại lục, hình như năm nay muốn tham gia kì thi đại học, cho nên không có thời gian.

Paolo ủ rũ nói.

-Đại lục?

Mấy nam nữ thanh niên kinh ngạc đồng thanh nói:

-Thì ra là mấy cô em đại lục!

Mấy người bọn họ nói chuyện với nhau đều dùng tiếng Quảng Đông, hai chị em họ ngớ ngẩn không hiểu gì cả, nhưng nhìn thấy người bán nam bán nữ này xâm trổ đầy người, đôi mắt tô vẽ kỳ dị không ra hình thù gì, trong lòng hơi lo sợ, cũng may xuống mày bay đã gặp Khắc Cường, có được một bài học, nơi này cũng là trung tâm thương mại, đèn sáng rực, nếu không lại tưởng là gặp ma.

Ngưu Gia Bảo nhìn chị em Lâm Liên tỉ mỉ từ trên xuống dưới. Mặc dù nói bọn họ vẫn chưa tốt nghiệp để tiến vào xã hội, nhưng mưa dầm thì thấm đất, đối với việc biểu diễn nghệ thuật cũng có chút hiểu biết. Cô ấy liếc mắt một cái, cho dù chị em nhà Lâm Liên khả năng diễn xuất như thế nào, chỉ cần làm người mẫu thôi cũng có của ăn của để. Nếu như nói hai người lại có tài năng biểu diễn nghệ thuật, làm các cô nổi tiếng, đối với bác cả mà nói cũng không phải là việc gì quá khó khăn lắm.

- Hai chị em đại lục cũng dám từ chối anh hay sao?

Người thanh niên có hình xăm trên người kinh ngạc nói:

- Các cô ấy đúng là không biết, tập đoàn giải trí Hoàng Anh của các anh, tiền lương thu về một năm của một nghệ sỹ cũng đủ để các cô ấy tiêu xài cả trăm năm rồi.

- Hai chị em đại lục không ngờ dám tới đây để mua quần áo? Quần áo ở đây bọn họ có thể đủ tiền mua được hay sao?

Đầu mào gà phụ họa nói theo, mấy người này liếc mắt có thể nhìn ra, chị em nhà Lâm Liên đương nhiên không phải là những người được sinh ra trong gia đình giàu có, nhìn bộ quần áo mà hai cô đang mặc tráng lệ lộng lẫy, nhưng lại không được kết hợp một cách nhịp nhàng. Hơn nữa, xem hai người, nhìn vẻ mặt có chút gì đó căng thẳng, rất có thể đây là lần đầu tiên bọ họ mặc những bộ trang phục đắt tiền như vậy.

Chị em nhà Lâm Liên mặc dù nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng có thể từ vẻ mặt và ngữ điệu cũng có thể đoán ra là những lời nói không tốt, nỗi sợ hãi luôn đè nặng phía sau.

- Đủ rồi.

Lúc này đột nhiên giọng nói của Vu Thu Hạ từ phía sau truyền tới.

Mấy người Ngưu Gia Bảo quay đầu lại, sắc mặt liền biến đổi. Vu Thu Hạ, con dâu của nhà họ Quách, đại tiểu thư nhà họ Vu, bọn họ sao lại có thể nói là không quen biết được. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Vu Thu Hạ đã lạnh như được phủ sương, mấy nam nữ thanh niên đó đã nhận ra được. Vu Khắc Cường mấy năm trước khi đi Anh học cũng là một thành viên trong nhóm này.

- Chị Thu Hạ, sao chị đến đây?

Ngưu Gia Bảo cười nói. Người khác nhìn thấy không dám trêu chọc bọn chúng, nhưng đương nhiên không bao gồm Vu Thu Hạ. Dù sao cô ấy là con cả của nhà họ Vu, con dâu của nhà họ Quách, còn là chị em chú bác với Vu Khắc Cường, chỉ cần dùng một thân phận để khiển trách bọn chúng, bọn chúng chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Hơn nữa ở đây là địa bàn của nhà họ Vu, chúng muốn đến đây làm loạn, dù quan tòa có đến cũng không đánh thắng được bọn họ.

- Sao tôi lại có thể không đến được? Nếu như tôi không đến thì những vị khách của tôi sẽ bị các người ức hiếp à?

Vu Hạ nói một câu, mấy người liền cảm thấy sợ hãi.

-Hai cô gái đại lục này, là khách mời của chị à?

Đầu mào gà có vẻ không tin liền hỏi.

Vu Thu Hạ nổi giận, mình đã nói như thế mà cứ há mồm là cô em đại lục, ngận miệng cũng là cô em đại lục, quả thực là não ngắn.

- Chị Thu Hạ, em vừa sáng tác được một bài hát mới, chị có muốn nghe không?

Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi đứng bên cạnh đột nhiên nói.

-Hả?

Đầu óc Thu Hạ cảm thấy choáng váng, tại sao lúc như thế này Phương Minh Viễn lại muốn hát.

- Tình Nhi, em có muốn nghe anh hát không?

Phương Minh Viễn cười tủm tỉm cười rồi hỏi Tình Nhi.

- Muốn.

Tình Nhi liền vỗ tay rồi nói.

Phương Minh Viễn hắng giọng rồi hát:

- Quần áo mặc trên người, không nhất thiết phải là hàng hiệu, sang trọng một cách tự nhiên mới thực sự là có khí phách, khí thế hào hùng mới thực là tuyệt vời, ung dung tự tại bạn mới thực sự là người của thời đại mới.

Ngưu Gia Bảo cùng mấy người ngơ ngác nhìn nhau nói:

- Đây là hát sao? Sao nghe lại thấy quái đản như vậy, hơn nữa lời bài hát không phải đang nói chính mính hay sao? Nghe dường như không phải đang mắng người khác mà là đang khen ngợi chính mình.

- Khinh thường vui sướng nhất thời, không nói hai lời mới sảng khoái, cười mà mắng người không tỏ thái độ, trên đời còn có ai vui hơn anh.

Vu Thu Hạ cũng có chút ngạc nhiên, trong lòng nghĩ, không biết Minh Viễn hát vậy là có ý gì? Mọi người xung quanh trong lòng cũng sinh hoài nghi, người này rốt cuộc là mắc bệnh gì, bài hát như vậy lại đem ra khoe.

- Quả là có năng khiếu, anh chính là đẹp trai tự nhiên, là yêu quái phá núi thế hệ mới.

Xung quanh đều im lặng, sau đó ngoại trừ mấy người Ngưu Gia Bảo, tất cả nghe xong đều phá lên cười to.

- Yêu quái phá núi thế hệ mới!

Vu Thu Hạ ôm bụng cười, cười đến mức không thể đứng dậy được, mọi người đều giống cô cười ngặt ngẽo, còn dùng tay để đấm ngực.

-Bùm!!!

Một người bán hàng ở sạp cười phá lên, cảnh tượng này giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mọi người ở đây cười mãi không ngừng. Mấy người Ngưu Gia Bảo sắc mặt đều chuyển sang tím ngắt, nghiến răng lại nhìn Minh Viễn, nhưng lại ngại Vu Thu Hạ nên không dám tiến lại gần.

Một lúc lâu mọi người mới ngừng cười được. Trong đám người đó, có người trung niên bước ra tươi cười đi tới chỗ mọi người, vỗ vỗ vào vai Ngưu Gia Bảo cười và nói:

- Được rồi, đưa chúng đi đi.

- Chú Triêm!

Ngưu Gia Bảo kinh ngạc gọi:

- Sao chú lại ở đây? Vừa rồi…

Ông gật gật đầu nói:

- Vừa rồi chú đã thấy tất cả, đối với biểu hiện của các cháu, chú không muốn bình luận gì, hãy đưa bọn họ đi trước đã.

- Chú Triêm, đây là Phương Minh Viễn, chính hắn là người đã dạy cho Tình Nhi bài hát Con heo đấy ạ.

Vu Thu Hạ liền mỉm cười, giới thiệu Minh Viễn:

- Minh Viễn, đây là nhạc sĩ nổi tiếng nhất ở Hồng Kông, cứ gọi ông ấy là chú Triêm là được rồi.

Minh Viễn ánh mắt như sáng lên, đây có thể là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới ca nhạc ở Hồng Kông, ông ấy cùng với Kim Dung, Nghê Khuông, Thái Lan đều được xưng là “Tứ đại tài tử ở Hồng Kông”cả đời đều viết ra nhưng tác phẩm nổi tiếng như “ Bến Thượng Hải”, “Đấng nam nhi” là “kinh điển trong kinh điển” nên được gọi là “bậc thầy của giới ca nhạc” cũng chính là đại biểu của văn hóa thịnh hành ở Hồng Kông.

Ông ta ở Hồng Kông vào những năm 70, 80 đã sáng tác ra những tác phẩm xuất chúng với nhiều chủ đề về kinh kịch, tạo lên trào lưu về các ca khúc nổi tiếng của Quảng Đông. Trong những tác phẩm nổi tiếng đó đều do Cố Gia Huy viết nhạc, Hoàng Triêm viết lời. Về sau được gọi là tổ hợp “Huy Hoàng”. Hơn nữa các tác phẩm của Hoàng Triêm, đa phần đều có thể dùng bốn chữ “xương cốt leng keng” mà nói. Cho dù là ca khúc chủ đề của phim truyền hình hay ca khúc đô thị được yếu thích, đều lộ rõ khí chất “hiệp nghĩa” “vì dân tộc” của ông ta.

Đặc biệt là Hoàng Triêm rất có duyên, cả ngày đều mỉm cười, hài hước, tự nhiên, phóng khoáng, nhưng đến lúc tức giận, ông ta từ trước đến giờ đều nói thẳng, không thể ngăn cảm được.

Lúc này đây, Minh Viễn quả thực có ý muốn làm quen với chú ấy, một mặt, là do ngày trước nghe nhiều nên thuộc rất nhiều các ca khúc nổi tiếng đó, đến nay mới có cơ hội, tự nhiên nghĩ muốn tận mắt thấy người nổi tiếng nhất trong giới hát ca ở Hồng Kông, mặt khác cũng hi vọng thông qua đó mà có thể quen biết thêm được một số người nổi tiếng trong làng giải trí ở Hồng Kông.

- Cháu chào chú Triêm.

Minh Viễn liền cung kính gọi.

Hoàng Triêm sắc mặt nghiêm chỉnh nói:

- Ta không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.