Trịnh Hữu Đức, chàng rể thứ hai của ông, ngạc nhiên đến mức làm rơi tách trà trên bàn xuống.
Quách Đông Thành hơi cau mày, có điều ông hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mọi người lúc đó, một đứa trẻ mới chưa tròn mười ba tuổi lại trở thành người quyết định sự phát triển của một gia tộc, điều này thực sự khiến mọi người thấy khó tin. Nếu như trong gia tộc không còn bất kì một ai thì còn có thể tạm chấp nhận, không có lựa chọn nào khác mà, đằng này nhà họ Phương không chỉ vẫn còn ông bà cụ, bố mẹ Phương Minh Viễn, chú, cô cũng đều còn khỏe mạnh. Theo lí mà nói, việc này dù thế nào cũng không đến lượt hắn đảm nhiệm. Nếu như chuyện này xảy ra ở Hồng Kông, sợ rằng mọi người chỉ có một cách hiểu duy nhất, đó là cả gia tộc này đã mất trí cả rồi.
Người đàn ông trung niên quay lưng đi ra ngoài, lúc sau mang cây chổi tới, quét gọn những mảnh vỡ của chén trà. Suốt cả quá trình, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi cười gượng, ông Quách đúng thật đã đánh giá cao mình, còn đội lên lên đầu mình chiếc mũ quyền lực người thực tế nắm quyền điều hành nhà họ Phương. Nói như vậy, cuộc nói chuyện khi nãy liền có thể lí giải, hai người cầm lái của hai gia tộc, dù cho sự chênh lệch về thế lực của hai gia tộc là bao nhiêu đi chăng nữa, ít nhất xét về hình thức thì vẫn là bình đẳng.
Ông Quách chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152390/quyen-2-chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.