Chương trước
Chương sau
Không gian yên tĩnh, khi mọi người đi hết rồi, Mã Vĩnh Phúc, Triệu Tự An quả nhiên là vui mừng, Dương Quân Nghĩa và Cổ Vũ Thành đều mang vẻ mặt vui mừng, đều cảm thấy chuyến đi này quả không uổng công.

- Minh Viễn, tối nay cháu cho người ta ăn bánh vẽ, cảm giác thế nào?

Tô Ái Quân vừa lên xe liền cười hỏi. Tối nay y và Phương Minh Viễn đã phối hợp với nhau diễn một màn lừa bịp ra trò. Nói thì ba hoa chích chòe, nhưng tính thực tế thì chẳng được là bao. Nói là bánh vẽ thì cũng không ngoa.

-Nếu nói là bánh vẽ, thì trong đó cũng có một phần là của chú Tô đấy ạ.

Phương Minh Viễn từ ghế cạnh lái xe ngoái đầu lại nói.

-Tiếp theo, cần xem phản ứng của Chính phủ về việc này. Nếu như thực sự có thể thực hiện được, thì giai đoạn tiếp theo sẽ có rất nhiều việc cần làm. Hiện giờ, trong tay chúng ta chỉ có số tiền này, sợ là không đủ dùng. Ôi, cháu chỉ thấy số tiền cầm chưa kịp nóng tay thì đã phải tiêu rồi. Tiền, đúng là có thế nào cũng không đủ.

-Bây giờ thấy ít tiền sao? Lúc ấy nếu như cháu nói ngọt một chút, nhượng lại số hàng trong kho, hoặc là nói tăng giá lên một chút, thì chẳng phải sẽ có thêm một khoản kha khá sao?

Tô Ái Quân cười mắng

- Nếu như vậy, thì chú còn có thể gọi người đến phỏng vấn chúng ta sao? Ha ha, vậy mục quảng cáo trên trang nhất “Tần Tây nhật báo” thì lấy đâu ra chứ?

Phương Minh Viễn cười hì hì trả lời.

- Chịu thiệt một chút về tiền, nhưng lại có sức ảnh hưởng bù lại, cuộc làm ăn này cũng không tồi.

Tô Ái Quân gật gù tán đồng. Y chưa nói cho Phương Minh Viễn biết, mấy ngày trước Tô Hoán Đông gọi điện đến, tán thưởng quyết định này của Phương Minh Viễn, không ngớt lời khen ngợi Phương Minh Viễn có tầm nhìn xa, quyết đoán, có thể bình tĩnh đứng nhìn lợi nhuận kếch xù đến tận miệng mà không hề dao động. Kiên quyết bình ổn giá hàng hóa ở Bình Xuyên, việc này đã không chỉ có những lãnh đạo Tỉnh ủy Tần Tây, Ủy ban nhân dân chú ý đến, ngay cả đến một bộ phận lãnh đạo Trung ương cũng rất quan tâm. Trong cuộc họp của bộ và ủy ban trung ương, đã có nhiều lãnh đạo đề xuất, cần khen thưởng cho hành động ái quốc này của siêu thị Carrefour để cổ vũ cho các xí nghiệp trên cả nước. Sau này, đối với những phong trào tương tự, lấy đại cục làm trọng. Tuy rằng trước mắt các lãnh đạo chưa có ý kiến thống nhất, nhưng rất nhiều lãnh đạo đã có ấn tượng về siêu thị Carrefour và gia đình họ Phương, hơn nữa lại là ấn tượng tốt. Chỉ riêng điều này thôi, đã là việc tốt bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Đến nay những công ty có hệ thống buôn bán, đâu đâu cũng muôn phần ngưỡng mộ nhà họ Phương, giận chính mình lúc ấy đã bị món lợi nhuận béo bở kia làm cho mờ mắt mà không thấy được ý nghĩa chính trị ở trong đó.

- Có điều, nhẩm tính ngày, cũng sắp đến ngày ông Miyamoto quay lại Hoa Hạ rồi. Hy vọng ông ta có thể mang đến tấm chi phiếu khiến mình vui sướng.

Phương Minh Viễn tính toán ngày tháng rồi nói. Trước đó vài ngày, theo tin tức từ Nhật truyền về, vị trí của “U Du Bạch Thư” ở thị trường tranh biếm họa Nhật Bản đã thêm một bước được củng cố, đã trụ vững trong danh sách những bức tranh châm biếm được yêu thich nhất, ở vị trí số 5, là cái tên trong top 10, là tranh biếm họa duy nhất của một họa sĩ mới vào nghề mà được tiêu thụ với số lượng lớn. Mà công tác chuẩn bị xuất bản truyện “Thợ săn” cũng đã đến những khâu cuối cùng, chỉ đợi thời cơ thích hợp là có thể xuất bản. Những ngày này, Phương Minh Viễn bận bù đầu, cả kỳ nghỉ hè không một lần đi tới thủ đô, một nguyên nhân chủ yếu là do hắn cố hoàn thành phác thảo của “Thợ săn”

- Minh Viễn, kiếm tiền là chuyện cả đời.

- Khi chú bằng tuổi cháu, chỉ là thằng nhóc ham chơi. Cháu đạt được thành công như ngày hôm nay, thực sự khiến nhiều người kinh ngạc.

Tô Ái Quân vỗ vai Phương Minh Viễn nói nhỏ. Thật ra, y không tán thành Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi mà đã lăn lộn trong xã hội, nhưng trong hoàn cảnh nhà họ Phương hiện giờ, không thể không dựa vào hắn. Tô Ái Quân cũng chỉ có cách này nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.

Trong lòng Phương Minh Viễn không nén được gượng cười. Hắn hiểu ý tốt của Tô Ái Quân, là đang nhắc nhở bản thân đừng nên dồn hết tâm trí cho việc gây dựng sự nghiệp, nên tận hưởng những thú vui trong cuộc sống. Nhưng Tô Ái Quân làm sao biết được, nếu như trong khoảng thời gian này, không gây dựng được nền móng vững chắc cho nhà họ Phương thì sau này bản thân lấy đâu ra vốn liếng để tranh giành thị trường với những công ty lớn của nước ngoài và những công ty độc quyền trong nước.

Biết rõ, khả năng tốt nhưng không có nhưng yếu tố phụ trợ. Số phận đã cho một lần tái sinh, Phương Minh Viễn muốn dồn hết sức lực nhỏ bé để tận dụng cơ hội, để sau này khỏi hối tiếc. Như vậy, dù có thất bại thảm hại, thì chí ít bản thân cũng đã từng nỗ lực.

Tháng mười tiết thu vàng, chính là mùa thu hoạch. Những người nông dân huyện Bình Xuyên đi lại trong thành gương mặt lộ rõ nụ cười vui sướng, không chỉ vì năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, mà còn vì những trái hồng họ trồng, chẳng qua chỉ để người nhà ăn lót dạ, hôm nay lại bán được giá hời. Hợp tác xã mua bán của huyện đã kí hợp đồng với họ, thu mua với giá cao hơn giá thị trường năm trước 10%, thu mua tất cả bánh quả hồng trong huyện, chỉ riêng khoản này, bình quân, mỗi gia đình nông dân trong huyện đều có thêm 40-50 tệ. Vào năm 1988, khi mà thu nhập một năm của người nông dân không đến năm trăm tệ, thì đây là một nguồn thu nhập đáng kể.

Hơn nữa khoản thu nhập này không phải là mua bán một lần, mà là khoản thu nhập dài hạn. Không ít nông dân đang tính toán xem có nên trồng thêm vài cây hồng trong nhà. Có những người nhanh nhạy hơn, còn tính xem giữa làm ruộng và trồng cây, cái nào đem lại lợi ích cao hơn, xem mình có nên nhận thầu đất vùng núi trong thôn, cải tạo thành vườn hồng.

Nói thế nào đi chăng nữa, sau này, có thể sống sung túc hơn một chút, ai cũng vì thế mà vui mừng.

Đồng thời, từ hợp tác xã mua bán, họ biết được, việc thu mua lần này là do nhà họ Phương làm môi giới, tìm cho bọn họ công ty Nhật Bản. Số bánh quả hồng đều đã được xuất khẩu sang Nhật, mang lại cho đất nước nguồn ngoại hối quý giá. Ngoại hối là gì, trong số họ nhiều người còn không biết, nhưng những cán bộ nhà nước đã nói là quý giá, thì nhất định là điều tốt. Vừa có thể đóng góp cho quốc gia, lại có thể khiến gia đình thêm sung túc, như vậy là đủ. Sức ảnh hưởng của cái tên Phương gia, bắt đầu từ trong huyện đã lan rộng ra khắp nơi.

- Chủ tịch huyện Lý, à, thuận miệng gọi, bây giờ nên gọi là Bí thư rồi.

Đây là y bày mưu đặt kế, Phương Bân bất đắc dĩ nói.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, chiêu thức ấy của Lý Đông Tinh này, tất nhiên là đang giúp nhà họ Phương có thêm tiếng tăm ở huyện Bình Xuyên, mặt khác, hiển nhiên là ràng buộc nhà họ Phương với việc này, hy vọng nhà họ Phương sẽ dùng sức ảnh hưởng của mình để đảm bảo cho việc hợp đồng mua bánh quả hồng hoàn thành thuận lợi. Có điều, tuy rằng các cô Aso hon Kagetsu không trở lại, nhưng cũng đã đưa tới bốn người làm công, hơn nữa đã đánh tới gần triệu tiền hàng, ít nhất là trong thời gian ngắn, tiền để thu mua cũng tương đối đầy đủ. Chuyện này, nhà họ Phương chỉ cần tiếp tục quan tâm là được.

- Sớm biết thế này, lúc đầu, chẳng thà bỏ hẳn hợp tác xã mua bán. Chúng ta tự làm, giờ thì hay rồi, lợi ích thì chẳng được gì, việc thì chồng chất.

Phương Bân lẩm bẩm. Anh ta hẳn cũng nhận ra sự tính toán của Lý Đông Tinh

- Thôi mà chú Út, Tái ông mất ngựa, trong họa có phúc. Tuy rằng công việc nhiều một chút, nhưng lại để lại tiếng tốt về nhà họ Phương ở huyện Bình Xuyên này. Như thế, sau này nếu muốn mở rộng kinh doanh, chí ít thì ở huyện cũng bớt gặp trở ngại.

Phương Minh Viễn vừa cười vừa nói.

- Chú Út, quán ăn tiếp theo mở ở đâu, chú đã dự tính địa điểm chưa? Phong trào mua sắm mạnh mẽ thế này, Carrefour nhờ đó mà danh tiếng lẫy lừng, quán ăn nhà họ Phương cũng nhờ thế thơm lây.

Mấy ngày nay, quán ăn nhà họ Phương buôn bán phát đạt, hơn nữa, khi Phương Bân khảo sát tình hình ở xung quanh, đi đến đâu, các vị quan chức đều biết, tiếp đãi rất lịch sự, còn chủ động tạo nhiều điều kiện thuận lợi, hy vọng quán ăn nhà họ Phương sẽ xây dựng tại nơi đó. Có thể đối với họ mà nói, việc quán ăn Phương gia mở hàng, cũng là sự công nhận với môi trường đầu tư ở địa phương, bước tiếp theo sẽ thành lập chi nhánh của siêu thị Carrefour.

- Nhiều đến hoa cả mắt.

Phương Bân ngại ngùng mà buông tay nói. Ở đây đâu đâu cũng quá nhiệt tình, làm cho y khó có hể lựa chọn

-Những nơi khác cháu không quan tâm, nhưng phải có một siêu thị gần Li Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.