Chương trước
Chương sau
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, không chỉ có Keiji Koizumi choáng váng mà cả Tôn Lam cũng choáng váng không kém. Y dám thách thức Tô Ái Quân là bởi vì y cho rằng y đã nắm được thóp của Tô Ái Quân, y cho rằng mình là người Bắc Kinh đẳng cấp cao hơn một Tô Ái Quân nhà quê đến từ vùng tây bắc, vì vậy y có quyền khinh thường mấy người Tô Ái Quân. Nhưng đối mặt với một Miyamoto đến từ Nhật Bản y không dám lỗ mãng.

- Tiền bối Miyamoto…

Keiji có ý muốn cướp lại tờ hợp đồng nhưng lại không dám ra tay. Tờ hợp đồng nằm trong tay Miyamoto không khác gì một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho Tuần san thiếu niên nổ tung. Bây giờ, cạnh tranh trong nghành truyện tranh rất khốc liệt, vì vậy mới bỏ bao nhiêu mồ hôi công sức từ trước đến giờ để cạnh tranh với các tạp chí khác. Đãi ngộ của Tuần san Thiếu niên đối với các tác giả cũng rất hậu hĩnh, nhưng Keiji không biết vì sao mình lại hồ đồ đi nghe lời xúi giục của Tôn Lam, y cho rằng đối với người Hoa Hạ, nhất là những người đến từ vùng Tây Bắc ngèo khổ, hiểu biết không nhiều như Phương Minh Viễn thì có thể thoải mái gây áp lực! Chính vì thể Keiji mới soạn ra cái bản hợp đồng mà Miyamoto cảm thấy khó tin đó.

Bây giờ vụ ký hợp đồng đã tan thành mây khói rồi, lại thêm để Miyamoto nắm được thóp, về nước chắc chắn chú y cũng sẽ giận tím mặt!

- Tiền bối Miyamoto, đây không phải là bản hợp đồng của tạp chí, mà là do tôi soạn thảo, Tôn Lam nói với tôi, điều kiện như thế này đối với một người Hoa Hạ là quá đủ rồi! Không cần phải cho họ quá nhiều lợi ích!

Keiji vội vàng giải vây cho chính mình:

- Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nghe theo lời xúi giục của anh ta!

Miyamoto nhìn sang Tôn Lam lúc này mặt đã trắng bệch như tờ giấy, y nói với giọng khinh miệt:

- Loại người như cậu đúng là không còn lời nào để nói, nếu tôi mà là ông chủ của cậu sẽ ngay lập tức đuổi việc cậu!

Tôn Lam và Keiji bây giờ không còn cái vẻ dương dương tự đắc nữa. Tôn Lam bây giờ hối hận muốn đứt ruột, tại sao y lại không biết rằng còn có một tạp chí Nhật Bản nữa chú ý đến tác giả của cuốn U du bạch thư chứ. Nếu biết, y không đời nào đưa ra chủ ý đó với Keiji. Hơn nữa…

- Reng…

Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, Tô Ái Quân đang khoanh tay đứng nhìn hai người bọn Keiji Koizumi bối rối, tiện tay nhấc điện thoại lên.

- Dạ, tôi là Tô Ái Quân. Bí thư Trịnh, chào ông. Phải, phải, anh trai tôi đã nói rất rõ rồi, mọi việc chính là như vậy. Tôi không biết rút cuộc anh ta có phải là nhân viên của công ty ông hay không nhưng anh ta tự nhận là có người nhà ở đó, lại còn vô cớ lấy bạn tôi đang làm việc ở đó ra uy hiếp tôi, tôi nghĩ y đã uy hiếp bạn tôi rồi, tôi nghe nói y định không phân nhà cho bạn tôi. Hơn nữa người này còn dọa sẽ điều bạn tôi đến một phòng vô cùng tẻ nhạt. Phải, phải, bây giờ anh ta đang ở đây.

Nói xong Tô Ái Quân quay sang nhìn Tôn Lam lúc này đang mặt mày xanh lét, nói:

- Bí thư Trịnh ở công ty xuất nhập khẩu sách Hoa Hạ muốn gặp cậu!

Tôn Lam nhận điện thoại mà hồn bay phách lạc, liền lúc đó y nghe thấy một giọng nói rất nghiêm khắc của người ở phía bên kia đầu dây:

- Tôi chính là bí thư thường vụ của tổng công ty xuất nhập khẩu sách Hoa Hạ, Trịnh Đông Vũ, cậu là ai mà dám mượn danh công ty tôi ra ngoài huênh hoang vậy?

Trịnh Đông Vũ lúc này cũng đang tức sôi máu. Hôm nay là sinh nhật của vợ y, y đã bỏ tất cả các cuộc xã giao bên ngoài để về tổ chức sinh nhật cho vợ, nhưng vừa về đến nhà còn chưa ngồi ấm chỗ đã có điện thoại gọi đến. Dù người gọi điện thoại đến chỉ là thư ký của một vị phó bộ trưởng bộ văn hóa nhưng dù sao cũng là người thân cận với các vị lãnh đạo, Trịnh Đông Vũ cũng không dám đắc tội. Nhưng nghe xong điện thoại thì y toát mồ hôi, có thể là nhân viên trong công ty y đã đắc tội với con trai phó bộ trưởng bộ đường sắt Tô Hoán Đông.

Là một người đứng đầu một doanh nghiệp nhà nước ở Hoa Hạ, y làm sao có thể không biết Tô Hoán Đông là ai chứ. Là phó bộ trưởng thứ nhất bộ đường sắt, có quyền lực trong tay, sau khi bộ trưởng đương nhiệm về hưu, chức ghế bộ trưởng chắc chắn sẽ thuộc về ông ta. Bốn năm trước, chỉ nhờ vào một báo cáo của ông ta đã làm lay động cả các vị lãnh đạo cao cấp của nhà nước, và thực tế những chuyển biến tốt từ ngành đường sắt trong bốn năm vừa qua đã chứng minh ông ta đúng. Một ngôi sao chính trị đang nổi tiếng như vậy, Trịnh Đông Vũ sao có thể không biết được chứ? Địa vị của bộ đường sắt trong chính phủ thì khỏi cần phải bàn cãi, chỉ cần ông ấy nói không tốt về y với lãnh đạo bộ văn hóa vài câu thì tiền đồ của y coi như xong.

Vì vậy, y lập tức gọi điện cho Tô Ái Quân, nhất định cần làm rõ chyện này. Nếu chỉ là lừa bịp thì chuyện này coi như xong, nhưng nếu đúng là sự thật thì y chỉ muốn bóp chết tên tiểu tử kia, ăn no rửng mỡ, hết việc làm lại chạy đến nhà con trai của bộ trưởng làm loạn, đây chẳng phải là rước tai họa về cho y sao?

Hai chân Tôn Lam nhũn ra, là nhân viên của công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, sao y lại có thể không biết tên họ của lãnh đạo được chứ. Hơn nữa y cũng hay tham dự các cuộc họp do Trịnh Đông Vũ chủ trì, giọng Trịnh Đông Vũ y không lạ gì. Gần như ngay tức thì y đã nhận ra đó chính là giọng của bí thư thường trực công ty xuất nhập khẩu sách Hoa Hạ. Trịnh Đông Vũ, lãnh đạo cao nhất của y. Y định nói dối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Miyamoto y liền dẹp ngay ý nghĩ này. Thân phận của y, Keiji tất nhiên biết rất rõ, và Keiji chắc chắn sẽ không vì y mà giấu diếm chuyện này với người Nhật kia.

- Bí thư Trịnh, chào ông. Tôi là Tôn Lam, là nhân viên bên phòng Nhật Bản.

Giọng Tôn Lam run run.

Dưới sự tra hỏi của Trịnh Đông Vũ, Tô Ái Quân chỉ còn biết đem đầu đuôi sự việc kể lại. Trịnh Đông Vũ tức sôi máu, thật là sỉ nhục! Người trong nước lại đi giúp người ngoài ăn hiếp người nước mình, đe dọa cả đồng nghiệp, còn dám chọc giận đến cả con trai phó bộ trưởng bộ đường sắt. Tôn Lam lần này đúng là làm việc rất được, được đến nỗi Trịnh Đông Vũ đường đường là lãnh đạo sau này cũng không dám ngước mặt lên nhìn ai nữa!

- Tôn Lam, chiều ngày mai cậu đến văn phòng gặp tôi! Nếu tôi không thấy cậu thì… hừ… đưa máy cho anh Tô Ái Quân ngay!

Mồ hôi chảy ra đầm đìa, Tôn Lam biết rõ rằng Trịnh Vũ Đông đang rất tức giận. Y kính cẩn đưa điện thoại cho Tô Ái Quân.

- Anh Tô, đây đúng là sự sỉ nhục đối với công ty tôi, tôi quản cấp dưới không nghiêm, đã mang lại cho anh không ít rắc rối rồi. Tôi xin thay mặt công ty xin lỗi anh. Khi Tôn Lam về tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm anh ta và những người có liên quan. Còn về Bạch Lâm, xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho anh ấy!

Trịnh Đông Vũ trịnh trọng nói.

Tô Ái Quân cười rồi nói:

- Bí thư Trịnh, ông khách sao rồi. Năm ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, một công ty lớn như vậy có mấy con sâu làm rầu nồi canh cũng là chuyện bình thường, chỉ cần giải quyết kịp thời là được rồi. Phải, bí thư Trịnh bận trăm công ngàn việc như vậy mà còn giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi thật sự cảm thấy vô cùng cảm kích…

Đến lúc gác điện thoại, nhìn thấy Tôn Lam mặt mày xanh xẩm rụt rè đứng bên cạnh, Tô Ái Quân căm ghét nhìn y hỏi:

- Phiên dịch Tôn, bây giờ còn chuyện gì nữa không?

Tôn Lam cười gượng, trông nụ cười của y còn khó coi hơn là đang khóc.

- Chủ nhiệm Tô, những gì tôi đã từng gây ra cho ông…

Tô Ái Quân khoát tay, lạnh lùng nói:

- Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cậu, không còn chyện gì thì cậu đi được rồi!

Tôn Lam và Keiji Koizumi thất vọng rời khỏi nhà họ Tô, tâm trạng hai người vô cùng nặng nề, nghĩ đến lúc quay về là cả một nỗi lo…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.