Lại một ngày mới bắt đầu, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mới thấy Tôn Lam tỉnh dậy. Tối qua y và Koizumi uống say khướt, may mà Tôn Lam vẫn còn tỉnh táo một chút để dìu Koizumi về tới khách sạn. Khắp phòng hình như có mùi gì đó là lạ, chua chua y như dấm vậy, chỉ ngửi thôi đã thấy buồn nôn rồi. Lúc này Tôn Lam mới để ý, Koizumi đang nằm lọt thỏm trong cái khe giữa giường và tường, nền nhà đầy những bãi mửa do Koizumi nôn ra, và ông ta thì đang ngủ khò khò trên cái đống chất “kì dị” kia chẳng khác nào một con lợn chết cả.
Tôn Lam quyết định trở về phòng, giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả, đợi cho ông ta tỉnh rồi tự đến tìm mình vậy.
Mãi cho đến giữa trưa, y mới nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng bên ngoài, y giả vờ như vừa mới ngủ dậy, ra mở cửa, quả nhiên không ngoài dự tính, chính là Koizumi, nhưng lúc này trông ông ta khác hẳn, đúng là vừa tắm xong rồi đây, quần áo cũng đã thay bộ khác.
Koizumi có vẻ không vui
- Anh Tôn, mấy giờ rồi mà anh còn chưa thèm dậy vậy hả?
Tôn Lam vội cười cười
- Ngài Koizumi, tửu lượng của tôi làm sao so sánh được với ngài Koizumi đây, tối qua thật sự tôi uống nhiều quá, sáng nay chẳng thể nào dậy nổi, mong ngài đừng trách.
Thấy y nói vậy, sắc mặt của ông ta mới dịu hẳn đi, đàn ông Nhật Bản tửu lượng tốt, điều này làm gì có ai không biết, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152215/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.