Chương trước
Chương sau
"Đứng lại, đừng chạy!"
Nhìn lại nơi phát ra giọng nói, cô bất ngờ phát hiện, trong bụi cỏ rậm rạp có tiếng động rất nhỏ tiếng...
Mắt đẹp chớp lóe ánh sáng, đôi môi đỏ mọng vẽ ra một nụ cười có mười phần hứng thú, trong hơi thở, dường như phát ra một tiếng hừ lạnh rất nhỏ.
Tất cả đám người lùng bắt, đều đuổi theo hướng có tiếng bước chân hỗn loạn.
Còn lúc này, một người đàn ông ẩn núp trong rừng, lại lặng lẽ chậm rãi rút lui.
Chỉ là, cho dù động tác của hắn có chậm chạp như thế nào, lúc bò, bụi cỏ rậm rạp chung quanh vẫn tạo ra tiếng động rất nhỏ.
Bên kia quá mức ầm ĩ, cho nên những người đó không nghe thấy tiếng động nhỏ này.
Còn cô gái ngồi xổm trên nhánh cây xem cuộc vui, lúc người đàn ông trong bụi cỏ sắp rút khỏi thì đột nhiên thả người nhảy lên, bước chân của cô rơi xuống rất nhẹ nhàng, cũng không khiến cho mấy người lính phía trước phát hiện.
Hai chân vừa mới chạm đất, cô trở mình lăn một cái, im hơi lặng tiếng lật ngược trở lên, trong nháy mắt liền dừng ở bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông phản ứng cực nhanh, nhìn người đột nhiên xuất hiện, hắn theo bản năng muốn rút kiếm ám sát, nhưng lại chậm một bước.
Bởi vì trong lúc cô gái lộn nhào xuống, đã nhanh chóng rút chủy thủ buộc ở trên bắp đùi ra, chuyện đầu tiên hạ đất cũng chính là gác chủy thủ ở trên cổ người đàn ông.
Người đàn ông vững vàng hít thở, giọng nói trầm thấp tràn ngập cảnh giác cùng lạnh băng nói: "Cô là ai?"
Cô gái nhếch môi cười nhạt, nói: "Người có thể cứu anh."
"Dựa vào cái gì ta phải tin cô?"
"Chỉ cần anh trả lời vấn đề của tôi."
Cô gái bất chấp người đàn ông có đồng ý hay không, liền hỏi: "Đây là triều đại nào? Tại sao bọn họ truy lùng anh?"
Ánh mắt người đàn ông tràn ngập cảnh giác nghe câu hỏi của cô, bất chợt thoáng hiện qua một chút nghi vấn.
Hắn lặng im không nói, tựa như đang tự hỏi điều gì đí.
Cô gái thấy hắn không có phản ứng, chủy thủ trên cổ hắn hơi dùng sắc một chút, trên cổ người đàn ông liền xuất hiện một đường máu.
Người đàn ông nhếch môi mỏng, mắt lạnh liếc cô một cái, nói: "Loạn thế tứ quốc, ta là thủ lĩnh của lính đánh thuê, bởi vì giết Nhiếp Chính vương của Đông quốc mà bị lùng bắt."
Mẹ nó, cô lại xuyên không đến thời buổi loạn lạc!
Lúc này, ánh trăng màu trắng bạc bị một đám mây che ánh sáng, cô gái rất nhanh thu hồi chủy thủ lại, quyết đoán nói: "Đi theo tôi."
Người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại ma xui quỷ khiến đi theo.
Rất nhanh, bọn họ thừa dịp ánh trăng ảm đạm, yên tĩnh rời khỏi bụi cỏ rậm rạp.
Cô gái chỉ chỉ phía sau một cây đại thụ, người đàn ông hiểu ý, ẩn nấp người ở phía sau cây.
Mà giờ khắc này, cô gái vẫn không có động tác, cô cầm lấy chủy thủ cắt từng nhúm cỏ, lúc đám lính ở đàng kia giơ cây đuốc lên quay lại lần nữa, âm thầm lặng lẽ núp ở phía sau một cây đại thụ.
Động tác của cô gái cực nhanh buộc cỏ lại thành từng bó, sau đó nhanh chóng làm hai cái áo cỏ.
Người đàn ông nhìn động tác quái dị của cô gái, lại có chút bần thần.
Cô gái làm xong một cái, sau khi mặc áo cỏ lên người xong thì làm tiếp cái nữa, rồi lặng lẽ đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông bắt chước động tác cô gái mặc áo, rất nhanh mặc xong áo che chắn lên người.
Cô gái chỉ chỉ cây đại thụ cô vừa mới nhảy xuống, dùng khẩu ngữ nói: "Leo lên!"
Mặc dù người đàn ông nghi hoặc, nhưng cũng dựa theo phân phó của cô, cẩn thận leo lên cây.
Sau đó, cô gái cũng leo lên thân cây.
Bởi vì cây này rất lớn, có nhiều nhánh cây, lá cây tươi tốt.
Lúc cô gái vừa mới nhảy xuống cây, phát hiện nhánh cây của cây đại thụ này hoàn toàn có thể chống đỡ sức nặng hai người.
Vì vậy, cô lựa chọn dùng áo cỏ và lá cây làm vật che chắn.
Cô gái dựa lưng vào trên nhánh cây thô to, hai tay chống đầu, bắt chéo hai chân, thảnh thơi nói: "Được rồi, trời sáng thì chạy trốn."
Người đàn ông kinh ngạc nhìn về phía cô: "Vì sao phải ẩn núp trên cây, ở trong bụi cỏ ta cũng có thể ẩn núp một đêm."
Giọng điệu của người đàn ông hơi có chút trách cứ, tựa như cử động lần này của cô là đang làm điều thừa.
Cô gái hừ lạnh, nói: "Bọn họ lục soát mặt đất, có thể lục soát trên cây sao?"
Người đàn ông ngẫm lại, cũng đúng, ánh mắt quan sát lá cây rậm rạp, hắn lại nói: "Trên cây có thể có rắn..."
Vừa dứt lời, cô gái bắt chéo hai chân vốn chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy.
Từ trong gói đồ nhỏ bên đùi lấy ra một chai thuốc, bỗng dưng động tác lại giống như một xà yêu xinh đẹp bò tới người đàn ông.
Người đàn ông ngớ ra, nhìn dáng người đầy cám dỗ của cô, cùng với động tác khiến người ta mơ màng, lập tức mặt đỏ tới mang tai, toàn thân khô nóng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.