Edit: Panh Hoang
Phía trên Thiên Sơn tuyết trắng mà duy mỹ, tuyệt thế nam tử nắm chặt xích quả, khẽ nâng bước chân, chậm rãi đi vào trong hồi ức của hắn...
Từng giọt nước trong suốt, từ cơ thể cường tráng mang theo biên độ mê hoặc, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Chẳng biết lúc nào, hắn đã đổi lại quần áo cùng màu với Thiên Sơn, một thân áo trắng phiêu dật, giống như hoàng tử trong mộng ảo, anh tuấn đến mức làm cho người ta muốn thét lên.
Đây là một tuyết động lạnh như băng, chỗ sâu nhất của tuyết động, cất dấu một bí mật rất quan trọng.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế giơ tay, đè xuống cơ quan ngầm trong tuyết động, cửa đá đóng băng, trong lúc hắn đè xuống, bỗng mở ra.
'Ầm' một tiếng, một tia vàng rực mang theo ánh sáng chói mắt, chiếu sáng choang cả tuyết động.
Đôi mắt mê hoặc lòng người của Hoàn Nhan Tuyệt Thế hơi hơi nhắm lại, lần nữa mở mắt ra thì đập vào mắt chính là "Phá Hồn đao" được cất giữ bên trong gian phòng bốn trăm năm.
"Chiến nhi..." Môi mỏng gợi cảm của Hoàn Nhan Tuyệt Thế khẽ nhúc nhích, đôi mắt mê hoặc lòng người, mang theo tâm tình phức tạp, lẩm bẩm nói: "Thanh Phá Hồn đao này, theo nàng hơn một ngàn năm, mà nàng lại vì chọc tức ta, từ bỏ nó."
Nói xong, hắn chìa ngón tay thon dài, còn cách một khoảng khá xa, khẽ vuốt thân mình lớn, tạo hình khí phách của Phá Hồn đao.
Nhưng, ngón tay thon dài của hắn mới chạm nhẹ vào, thân Phá Hồn đao bỗng run lên, bỗng phát ra một đạo hàn quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-sung-chien-than-tieu-cuong-phi/1593482/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.