Edit: Panh Hoang
Tử Mặc Hàn mấp máy môi, mãnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng.
Lại mở lời trước, giả vờ không hiểu cười nói: "Kiều cô nương lại đánh đố."
Cho dù hắn đã hiểu ý tứ kia, nhưng còn chưa tới lúc ngả bài với nàng.
Tử Mặc Hàn nhanh chóng nói sang chuyện khác nói : "Người đâu, trình rượu ngon của trẫm lên cho Kiều cô nương, thời khắc đẹp như vậy, thiếu rượu, rất không thú vị."
Vừa dứt lời, Kiều Vô Song liền nói: "Không cần, tôi không uống rượu."
Không uống rượu?
Lông mày Tử Mặc Hàn nhíu lại, nữ nhân này toàn thân có loại thần bí khó hiểu, hành vi cuồng vọng càn rỡ, trước nay không để bất cứ ai vào mắt, nhưng mà, nàng lại từ chối uống rượu.
Hay là...
Trong mắt của Tử Mặc Hàn hiện lên vẻ trầm tư, không uống rượu, đó là tử huyệt của nàng?
Trong mắt Tử Mặc Hàn thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, lại quanh co lòng vòng làm khó dễ nói : "Đây chính là rượu ngon thượng đẳng ủ vài chục năm, mỗi khi giỗ tết, sẽ lấy rượu ngon thượng đẳng này ra tế thần, trẫm chính là nhìn mặt mũi của ngươi mới lấy ra nhấm nháp, cơ hội ngàn năm có một, nên đừng bỏ lỡ."_Panh_H0ang_D∞D∞LQD.
Lần đầu tiên trong đời Tử Mặc Hàn vì muốn để một người uống rượu, mà nói một tràng dài.
Loại hành vi này, tựa như nhân viên ở hiện đại chào hàng, khiến Kiều Vô Song nhất thời không biết nói gì.
Mắt đẹp của Kiều Vô Song thoáng nhìn, mắt lạnh nhìn phản ứng cực nhanh của nô tì, rượu ngon tinh khiết vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-sung-chien-than-tieu-cuong-phi/1593474/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.