Ngoài sân, đội ngũ dị năng giả bắt đầu tranh đấu, dị năng đủ màu nổ tung khắp trong không khí.
"Giết con quái vật kia đi!"
"Đại nhân Tần Chiếu, chúng ta phải nói cho đại nhân Tần Chiếu biết!"
"Đại nhân bao che cho hắn!"
"Đại nhân hồ đồ hay sao, ngài nghe chúng tôi nói đi."
Đám người trở nên đặc biệt không sợ sệt gì, bọn họ tựa hồ đã quên mất trong nhà chính là thần minh của họ, là người họ đã từng vô cùng sợ hãi.
Tần Chiếu cảm giác được, đội ngũ dị năng giả của hắn cứ từng người từng người bị chết đi.
Dị năng nhật nguyệt phúc trạch đại đa số người ở đây, vốn nên khống chế toàn bộ thế cục, nhưng khi hắn nghĩ đến vận dụng dị năng trên diện rộng, trong đầu lại đau nhức lên, làm tinh thần hắn càng thêm hỗn loạn.
Tần Chiếu dần dần mất đi khống chế đối với mọi người.
Đầu hắn đau muốn nứt ra, lúc này, bụi gai quay trở về.
Cô ấy mau trở lại!
Tần Chiếu vui vẻ, cửa sân đã bị công phá.
Người từ cánh cửa nhỏ hẹp vọt vào, nắm đao nắm rìu, giống như bị mê hoặc, hướng về phía người cách đây không lâu họ còn quỳ lạy gọi là thần minh.
Bộ dáng bọn họ dũng mãnh không sợ chết, ngay cả Tần Chiếu nhìn cũng sửng sốt.
Trong mắt mỗi người đều nhuốm đỏ, trong lòng Tần Chiếu sinh ra một cảm giác bất tường.
"Đại nhân, các huynh đệ sắp chịu đựng không nổi, ngài từ cửa sau rời đi." Cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384865/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.