"Chu ca, chúng ta cần phải đi."
Giọng Thích Miên bình tĩnh, Tần Chiếu quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu: "Dẫn anh đi, không có em làm sao anh sống được, em là thần minh của anh."
Thích Miên ngoảnh mặt làm ngơ.
Dây leo đưa vỏ đao đá đến trước mặt Thích Miên, Giang Hành Chu dẫn theo Nút, hai người được dây leo cuốn lên, để nhẹ nhàng xuống đất.
Thích Miên chấn động đao cho máu trên đao rơi xuống hết, cô cắm đao vào vỏ, không quay đầu lại một chút nào, đi ra ngoài.
Mắt cá chân cô bỗng nhiên bị nắm lấy.
Tần Chiếu miễn cưỡng nửa quỳ, dùng sức giữ chặt cô, cầu xin: "Mang tiểu dương đi...... Tiểu dương ngoan, tiểu dương bảo hộ các người, tiểu dương rất hữu dụng......"
Thích Miên bình tĩnh trả lời: "Đưa chúng tôi ra ngoài thành là được, thành phố này cần anh, hạn chế của anh đã bị giải trừ, anh vẫn là thần của thành phố này."
"Bọn họ muốn chính là thần, mà không phải anh." Tần Chiếu trả lời.
Thích Miên im lặng một lát: "Xin lỗi."
Dây leo dũng mãnh tiến đến, mở tay hắn ra.
"Giúp tôi gọi người tới, được không?" Thích Miên nhờ thiếu niên đi tìm Kim Mộng và Bành Lăng Tân, hướng về phía con sói to nhất trong thành phố là được.
Thiếu niên tựa hồ lúc này mới hiểu được gì đó, cậu cắn răng, vành mắt đỏ bừng.
Thiếu niên dừng lại, lại nhìn về phía Giang Hành Chu, không nói tiếng nào mà đáp ứng, quay đầu đi.
Không bao lâu, Thích Miên thấy được con sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384857/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.