Thích Miên nắm tay Kim Mộng, đi ra ngoài.
Cô dùng sức hơi mạnh, da Kim Mộng lại quá mềm mại, rất nhanh đã bị nắm thành một vệt đỏ, Kim Mộng đau, hô lên: " Thích Tiểu Miên, đau!"
Bước chân Thích Miên tức khắc ngừng lại, cô quay đầu: "Cô kêu tôi cái gì?"
Ánh mắt của cô không tính là hiền lành, Kim Mộng hơi bị dọa, theo bản năng rụt rụt cổ: "Thích, Thích Tiểu Miên, tôi nghe Dụ Tây đại nhân nói cô tên Thích Miên, xưng hô như vậy... không được sao?"
Kim Mộng gian nan nuốt nước miếng, biểu tình vô cùng bất an.
Thích Miên nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ kia, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhếch môi, thần sắc thản nhiên trở lại, ánh mắt sâu kín, thâm thúy nhìn thẳng Kim Mộng.
Kim Mộng cảm giác nụ cười Thích Miên vô cùng nguy hiểm, so với lúc trước càng sâu thẳm, nhưng Kim Mộng lại không nói được không đúng chỗ nào.
Cô quay đầu lại muốn xin giúp đỡ, bỗng nhiên phát hiện những người khác đều đã lui đi vài bước, ngay cả Tần Chiếu trước sau muốn dính sát Thích Miên thấy Thích Miên cười lên thì trong nháy mắt cũng bất tri bất giác lui về một khoảng cách an toàn.
Như con dê nhỏ ngửi được lẩu thịt dê, trước tiên lui cho xa càng tốt.
Hai người ở đại sảnh giằng co, Kim Mộng bất lực nhìn về phía bảo vệ căn cứ Thành Đông xin giúp đỡ, người bảo vệ trộm chạy đi báo Dụ Tây.
Trong lòng Kim Mộng lo sợ nghi hoặc, miễn cưỡng cười: "Cô sao vậy?"
"Bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384837/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.