Giang Hành Chu ho khan vài tiếng, nuốt nước miếng vài cái, nói tiếp: "Mặc dù kia chỉ là giấc mộng, anh vẫn đối với việc chờ mong ông ấy mà thấy hận. Hiện giờ thực tế nói cho anh biết, anh hận sai rồi, ông ấy có lẽ là đã đi cứu vớt thế giới."
Anh cười ngắn một tiếng, hơi híp mắt lại, hướng mặt tới ánh mặt trời.
Bọn họ ôm nhau, không biết qua bao lâu, Giang Hành Chu mở miệng đã nhắc tới chuyện khác: "Ngày mai em đi căn cứ Thành Đông?"
"Phải." Thích Miên hơi kinh ngạc, "Sao anh biết?"
"Vừa rồi nghe được lúc em đứng nói chuyện ở cửa." Giang Hành Chu trả lời, "Thính lực anh tăng lên."
Sau khi bị dị chủng hóa, có thể mạnh lên tới cỡ này?
Lúc đầu, trong đầu Thích Miên chỉ có cảm thán kinh ngạc.
Vài giây sau, bỗng nhiên nhận thấy được không đúng.
Vài giây sau, cô hơi hơi nhìn lên, đối diện thẳng với đôi mắt đen nhánh.
Thích Miên: "......"
Cổ họng Thích Miên khô khô: "Bọn em ở cửa nói một chuyện khác......"
Giang Hành Chu bình tĩnh nhìn: "Chuyện gì?"
Trong cổ họng Thích Miên như có cục đá chặn lại.
Giang Hành Chu lại mở miệng: "Em muốn nói, là chuyện người yêu kiếp trước của em vì tình mà khốn khổ, muốn tự sát, chỉ muốn gặp em, hoặc là muốn gặp anh?"
1
Thích Miên: "......"
Thích Miên: "............"
Thích Miên như nghẹn thở, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Ánh mắt Giang Hành Chu không giấu được ý cười: "Nếu cần, anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384832/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.