Giọng Thích Miên thật bình tĩnh, thậm chí có thể nói rất ôn nhu. Cô nhìn Thất Tam chăm chú, tầm mắt cũng không có gì gợn sóng, tuy rằng khuyên Thất Tam không cần nhìn, nhưng ánh mắt cô cũng không có gì thúc giục, giống như đây chỉ là thuận miệng nói một câu, anh ta muốn nhắm hay không cũng không sao.
Thất Tam không cần nghĩ ngợi: "Được, đại nhân."
Anh ta nhắm mắt lại, thậm chí còn cung kính lui lại mấy bước, quay người đi, giống như người sắp tới có địa vị rất cao. Trên thực tế từ góc nhìn của mình, Thất Tam cũng xác thật cho rằng là như thế.
Thích Miên nhìn Thất Tam trong chốc lát, phát hiện anh ta thật sự nghe theo lời mình nói, không có bất luận ý tưởng tò mò muốn quay đầu lại, thậm chí còn tránh bản kim loại đi một chút.
Nếu Thất Tam quay đầu lại, sẽ thấy Thích Miên ánh mắt thật phức tạp, như nhẹ nhàng thở ra, lại như là có chút thất vọng.
Cô bước vào trong thang giếng, ngửa đầu nhìn cái kiệu đang thong thả đi xuống, Thích Miên phóng ra dị năng, dung hòa nội lực trong giếng, giống như nâng một đám mây, xem như là báo cho người bên trên mình đã nhìn thấy kiệu.
Kiệu hơi dừng một chút, ngay sau đó tốc độ thật mau chuyển xuống. Dây leo bay nhanh, một khoảng trống trên kiệu được kéo ra, Giang Hành Chu thậm chí không kịp chờ kiệu rơi xuống tới nơi, anh nhảy thẳng từ trên cao mấy chục mét xuống.
Vừa rơi xuống, anh kéo Thích Miên lại, ôm cô thật chặt, làm Thích Miên cảm thấy như anh muốn bóp chết mình.
Thích Miên nghĩ đến đây, nhất thời có chút chột dạ, bởi vì theo cô hiểu biết Giang Hành Chu, lúc bị treo ở sông máu buộc anh buông cô ra như vậy, chắc chắn đã làm anh rất tức giận...
Thích Miên ôm lại thật chặt, thậm chí chủ động dán mặt lên cổ Giang Hành Chu, ý đồ muốn được thông cảm.
"Em mà còn làm như vậy, anh..."Giang Hành Chu nghiến răng nghiến lợi.
"Còn như vậy thì anh làm thế nào? Cắn em chắc?" Thích Miên còn tâm tình trêu cợt.
Anh cúi đầu, "Còn như vậy thì chờ chết ở trên giường, miễn cho bị chết ở bên ngoài, lãng phí."
Thích Miên: "......"
Cmn. Cái này cô nghĩ không đến.
Mặt Thích Miên đỏ bừng, may mắn nơi này chỉ có chút lửa từ Dưa Dưa, còn lại hoàn toàn tối om không thấy rõ.
Cái kiệu không được Giang Hành Chu khống chế, lập tức rơi thật nhanh, may người bên trong phản ứng lại cũng nhanh, kích phát ra bảo vệ để giảm xóc.
Lâm Ân mặt xám mày tro nhảy xuống từ kiệu, vỗ vỗ đầu tóc, nhìn thấy hai người ôm nhau, anh vô cùng hiểu biết đứng đợi, chờ hai người tách ra mới tiến lên: "Thích Miên, cô không sao chứ?"
"Không có việc gì, sông máu sợ máu của tôi nên không làm gì được tôi."
Lâm Ân thở phào một hơi, có chút hối hận, lại có chút may mắn: "Cô còn sống được thật là tốt quá. Xin lỗi, tôi không xuống dưới tìm mà cho rằng cô đã chết, nếu bởi vì sự không tín nhiệm này mà xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi đều không được yên ổn."
"Không liên quan gì đến anh, hoàn cảnh như thế này người thường vốn dĩ rất khó tồn tại, suy luận như vậy hết sức bình thường." Nói tới đây, Thích Miên lại có chút ngoài ý muốn, "Nhưng mà anh cho rằng tôi đã xảy ra chuyện, vì sao lại còn đi xuống?"
"Cậu ta thuyết phục tôi." Lâm Ân bất đắc dĩ mở tay ra, "Cũng may mắn, cậu ta thuyết phục tôi."
Thích Miên kinh ngạc: "Chu ca, tài ăn nói của anh khi nào trở nên tốt như vậy?" Rõ ràng là người tích tự như kim, sao lại bỗng nhiên có thể thuyết phục được người phụ trách toàn bộ căn cứ như Lâm Ân?
Giang Hành Chu phun ra hai chữ: "Vũ lực."
2
Lâm Ân vẻ mặt chua xót mà che mặt lại.
Thích Miên: "......"
Tốt, vũ lực thuyết phục, không hổ là Chu ca của cô, vốn dĩ sẽ trở thành vua dị chủng.
Lâm Ân nhún nhún vai, nhìn phía Thất Tam: "Vị này là?...... Bộ đồ này nhìn quen quen."
Thất Tam vẫn cứ cong người, hai tay che mắt, không quay đầu lại.
Nụ cười trên mặt Thích Miên nhạt đi một ít, cô chỉ chỉ dây leo của Giang Hành Chu, ý bảo anh thu hồi dị năng, rồi mới lên tiếng: "Có thể mở mắt."
Thất Tam lúc này mới cẩn thận quay đầu lại, ngón tay he hé ra, nhìn thấy ba người nhìn mình chăm chú, anh ta hoảng hốt chào hỏi: "Ba vị đại nhân."
Lâm Ân: "...... Loại giọng điệu này nghe quen quen."
Thất Tam: "Tôi thuộc đội hộ vệ của đại nhân Tần Chiếu, số 73, tên là Thất Tam."
Lâm Ân: "......" Hèn chi.
Lâm Ân nhíu mày: "Tần Chiếu ở chỗ này? Các người xuống dưới đây làm gì?"
"Là do nguồn gốc mạt thế, cùng với chuyện vua dị chủng tương lai." Thất Tam trả lời cung kính, "Đại nhân Tần Chiếu đã từng gởi tin tức đi các căn cứ, cảnh cảo ở căn cứ Thành Nam có dị thường. Nhưng căn cứ đế đô không trả lời nên đại nhân chỉ có thể một mình mang đội xuống đây, muốn hủy diệt nguồn gốc mạt thế, tránh cho vua dị chủng xuất hiện sẽ tàn phá thế giới."
Lâm Ân biểu tình quỷ dị: "Rốt cuộc là vì ngăn cản vua dị chủng xuất hiện, hay là vì muốn "hạt giống"? Có được "hạt giống" vua dị chủng thì có thể trực tiếp ra lệnh cho trăm vạn thây ma cùng dị chủng. Nguyên nhân Tần Chiếu xuống đây chính là cái này đi! Thậm chí khi thấy không thể xúi giục căn cứ đế đô của tôi cùng phái người đi xuống thì anh ta chính mình đi trước, vừa lúc có thể độc chiếm "hạt giống", đúng không?"
Thất Tam tức khắc nói lắp: "Ngài, ngài là......"
"Tôi chính là người tiếp nhận tin tức từ Tần Chiếu, cũng là tôi ra lệnh để căn cứ đế đô không hưởng ứng lời kêu gọi của căn cứ phương đông, bởi vì tôi cho rằng chuyện "hạt giống" cần phải được bàn bạc kỹ hơn."
Bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì, Lâm Ân tiến lên, "Các người xuống dưới khi nào? Đám trùng là các người thả ra sao?"
Thất Tam run run rẩy rẩy, không dám trả lời, Lâm Ân lập tức hiểu được, anh giận tím mặt: "Anh ta chôn vùi mấy chục vạn người của căn cứ Thành nam!"
Thích Miên nhíu mày, nhìn quần áo Thất Tam, còn có dụng cụ lớn bé gài sẵn trên đồng phục, lúc trước đám người đó có bộ dáng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tần Chiếu không phải là lúc sương mù xám xuất hiện trên căn cứ Thành nam mới xuống đây, ý định tiêu diệt nguồn gốc mạt thế, mà là trước đó hắn cũng đã lẻn vào viện nghiên cứu ngầm ở thành nam tìm kiếm "hạt giống", thậm chí vì hành vi của hắn đã chọc giận quái vật ở tầng ngầm!
Lâm Ân dùng sức đẩy ngã Thất Tam, nhào lên, tay đấm chân đá.
Thất Tam không dám đánh trả, chỉ chốc lát mắt mũi đầy máu.
Thích Miên ngăn cản Lâm Ân: "Trước như vậy đi, đi lên lại nói. Tần Chiếu hiện tại không biết ở nơi nào, có lẽ đã chết, đây là báo ứng cho sự tham lam của hắn."
Thất Tam che đầu, cuộn tròn trên mặt đất, run bần bật, không dám nói trên người mình còn có cảm ứng với dị năng của Tần Chiếu, Tần Chiếu khẳng định còn sống.
Lâm Ân suy sụp dừng tay, bàn tay che mặt, giọng còn run rẩy: "Mạng sống mấy chục vạn người...... Không kịp......"
Mạng sống mấy chục vạn người, cuối cùng nuôi ra một dòng sông máu, còn có con dị chủng đáng sợ một mắt kia.
Trong lòng Thích Miên không nói nên lời, cô chua xót dán mặt vào người Giang Hành Chu, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng gác cằm lên đầu Thích Miên.
"Đừng nghĩ." Anh thấp giọng.
Thích Miên rầu rĩ gật đầu: "Chu ca, em muốn trở về căn cứ phương nam."
"Được, chúng ta đi ra ngoài sẽ về nhà ngay."
Sau khi Lâm Ân giải thích, Thích Miên hiểu sơ lược được cấu tạo viện nghiên cứu không gian ngầm này.
Lúc trước họ ở tầng ngầm dưới kia sâu dưới khoảng 400m là phòng thí nghiệm vật lý rất lớn, có thể chắn lại phần lớn tia vũ trụ, được dùng để thực nghiệm các hạt cao tốc.
Phòng thí nghiệm đó là phần công khai, nghiên cứu khoa học, nghiên cứu không gian.
Nhưng xuống sâu chút nữa là một đường hầm dài cùng với phòng thí nghiệm hai bên, chỉ bằng khoảng một phần mười phòng thí nghiệm lớn kia, kéo dài cho tới độ sâu cả ngàn mét.
Từ độ sâu khoảng 500 mét bắt đầu xuất hiện các bản kim loại, càng sâu, bản kim loại càng nhiều.
Nhưng không biết dưới độ sâu này, những phòng thí nghiệm không công khai ra bên ngoài, đến tột cùng là nghiên cứu cái gì.
Kiệu đã bị hư, không dựa vào dị năng của Giang Hành Chu sẽ không thể đi lên được.
Thích Miên bảo Giang Hành Chu chỉ thả ra dây leo, ngụy trang một chút, thậm chí phá lệ chủ động bảo anh thêm vào vài đóa hoa màu hồng để giảm bớt vẻ hung tàn bên ngoài.
Lâm Ân vào phòng thí nghiệm hai bên, tìm tòi vật tư.
Thích Miên cũng ở phòng thí nghiệm tìm tòi tư liệu, muốn nhìn xem có tin tức gì về "hạt giống" hay không.
"Quang ——"
Lâm Ân không cẩn thận đụng vào một quầy kim loại, cửa kính phát ra tiếng va chạm thật lớn, anh bị đụng vào đầu hoa cả mắt.
Mấy quyển tư liệu dày nặng rơi xuống, Lâm Ân lật vài tờ, không có hứng thú gì, để tới trước mặt Thích Miên.
Thích Miên mở ra, thấy đó chỉ là tư liệu thực nghiệm bình thường, ở phía sau còn có vài ký lục cá nhân, nội dung linh tinh thứ.
"Em gái mới vào phòng thí nghiệm kế bên tặng cho mình một tháng bánh hoa hồng, hôm nay hỏi mình nghĩ thế nào, mình chân thành cảm ơn, cũng nói hương vị thật tốt, vợ mình rất thích ăn bánh hoa hồng. Cô ấy khóc lóc chạy ra. Đến giờ tan tầm, ôm vợ thật lâu."
"Phòng thí nghiệm quỷ quái, thứ gì cũng dám nghiên cứu, làm cho lão đây không thể về nhà. Bảo vệ quá nghiêm ngặt, cái kia làm không ra, nếu không trực tiếp phá hủy thì như thế nào? Chỉ sợ bào tử bay tứ tán khắp nơi, có thể đi đến vị diện khác tìm cái lồng... A vợ mình sao lại đẹp như thế?"
"Đồng nghiệp nói bạn gái cậu ta mang thai, mừng rỡ giống như một thằng ngốc. Đây là chuyện đáng cao hứng hay sao? Con nít phiền toái đến như vậy. Thật không thể lý giải nổi loại sinh mệnh này của nhân loại.
Tan tầm! Về nhà! Vợ ơi! Vợ ơi! |hun hun.jpg|"
"—— xin nghỉ một ngày, vợ nói cô ấy có chuyện quan trọng muốn nói."
"...... Cmn! Vợ mình mang thai! Giải thích như thế nào rằng không thể muốn đứa nhỏ này cũng không nghe, mẹ nó, còn hỏi ra mình có yêu cô ấy hay không, đầu óc cô ấy có phải bị ăn rồi hay không!"
"Không được, chuyện này không thể thương lượng. Phụ nữ là không thể chiều, hôm nay nhả ra đồng ý, ngày mai sẽ lên mặt ngay, có khi còn tiêu tiểu lên đầu mình! Tuyệt đối không thoái nhượng!"
"......"
"Cô ấy thế mà đòi ly hôn!"
"Là không yêu sao?!"
"............"
"Nuôi đứa con gái cũng không phải không được."
"Nếu cũng đẹp giống vợ mình thì cũng được, vừa lúc bổ sung lại khoảng thời gian không nuôi được vợ từ lúc nhỏ."
"......"
"Vợ hỏi mình muốn con trai hay con gái, mình thành thật trả lời muốn con gái, bị cô ấy đánh một hồi, cô ấy cảm thấy mình lừa cô ấy. |Chấm hỏi.jpg|. Mình lừa cô ấy có lợi gì?"
"Hôm nay lại hỏi muốn con trai hay con gái, mình cố ý nói con trai, cô ấy mắng mình trọng nam khinh nữ, còn cào mình. Mẹ nó...... Phụ nữ thật là không thể nói lý!"
"Tốt quá, vấn đề này mình đã có đáp án, con trai con gái mình đều thích, do cô ấy sinh ra là được. Mẹ nó, mình thật thông minh."
"... Cmn! Cô ấy nói mình tìm em gái nào đó để hỏi câu này, mình tìm ở đâu ra em gái nào???"
"Phía dưới không biết làm gì, mình ngửi được loại khí vị đó. Phá hủy cần thiết được đề lên."
"Cầu con gái!"
"Vợ thích khóc như vậy, khẳng định là con gái!"
"Cầu con gái!"
"Cmn, là con trai."
"Lão đây muốn con gái a a"
"Thật là con trai! Có thể nhét trở lại, trả lại cho mình đứa con gái hay không?"
"Con mình thật đáng yêu! Quá sức đáng yêu! Bảo bối ngọt ngào của ba, ba ba hun hun ~"
......
Giang Hành Chu từ trong bản ký lục kiêm nhật ký viết đầy chuyện linh tinh này, rút ra một tấm thẻ ra vào cửa.
Anh bình tĩnh nhìn hình người đàn ông trên thẻ, người đàn ông lộ ra vẻ lười nhác, cằm giương cao, đôi mắt lại hơi rũ xuống, đôi môi mỏng hé ra, lộ hàm răng trắng muốt.
Người đàn ông hơi hơi nghiêng đầu, cho nên lộ ra một bím tóc nhỏ phía sau, nhìn qua càng giống một nghệ thuật gia lang thang chứ không phải một nhà nghiên cứu khoa học.
Giang Hành Chu đối diện với tấm ảnh người đàn ông, khuôn mặt bọn họ có tám phần tương tự, tên của ông ta là Giang Thừa.
Anh nhìn tấm hình khá lâu, Lâm Ân tò mò tới gần, hỏi: "Đây là ai?"
Thích Miên: "Anh không quen biết?"
Lâm Ân có chút kinh ngạc: "Tôi nên biết sao?"
Thích Miên dời mắt, không nói gì thêm, Giang Hành Chu đã thu lại thẻ ra vào, ngón tay ấn lên trên ảnh chụp, che đi mặt người đàn ông: "Đi thôi."
Thích Miên không nhúc nhích, nhẹ giọng: "Muốn đi tìm kiếm chân tướng sao?"
Giang Hành Chu trầm mặc.
Ánh mắt Thích Miên đầy nhu hòa: "Đi đi, em đi với anh. Ba anh không phải người thường, có chút chân tướng chúng ta nên biết."
Cổ họng Giang Hành Chu di động một chút: "Quá nguy hiểm, chúng ta trở về đi."
"Sau đó anh lại quay trở về sao? Anh biết em sẽ không để anh một mình mạo hiểm." Thích Miên cười lắc đầu, "Anh không thể khống chế chính mình không đi tìm hiểu chân tướng, nếu anh muốn đi, chúng ta cùng đi chung."
Giang Hành Chu chăm chú nhìn Thích Miên thật lâu, sau đó bỗng dưng ôm cô thật chặt, không nói một lời.
Lâm Ân thở dài, Thất Tam đứng ở một bên không hiểu, trong lòng vô cùng bất an: "Này, đây là có ý gì?"
Lâm Ân nói: "Chúng ta lại muốn đi xuống."
Thất Tam cả người đều choáng váng: "Nhưng mà, nhưng mà... nếu có thể đi ra ngoài, vì sao còn phải quay trở lại? Đại nhân, ngài có nói phía dưới rất nguy hiểm nha."
Thích Miên: "Chúng tôi cần thiết phải biết chân tướng."
Ánh mắt Thích Miên ngừng lại trên người Thất Tam, sau đó chuyển sang Lâm Ân. Lâm Ân mở miệng trước: "Tôi đi theo các người, hơn nữa phía trên có vài chỗ, không có Hành Chu không đi được."
Thích Miên chỉ có thể chuyển hướng Thất Tam: "Anh ở chỗ này chờ chúng tôi, xong xuôi chúng tôi sẽ quay trở lại tìm anh."
"Không." Thất Tam muốn khóc, "Đại nhân, đừng để tôi lại một mình."
Anh ta không thể tưởng tượng được cảnh mình ở lại đây một mình, họ có phải muốn bỏ mình lại hay không, nếu họ không quay trở lại thì sao? Hoặc là gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đường đi trở lại đây bị bịt kín, họ sẽ dọn dẹp thế nào để đi đến đây, vượt qua cả ngàn mét dưới lòng đất mà tìm một người? Họ cũng không có dụng cụ định vị hữu hiệu, nếu tìm không thấy họ cũng sẽ không tìm mãi cho đến khi tìm được, mình sẽ cô đơn mà chết ở đây.
Không, anh ta nhất định phải bám theo họ.
"Đại nhân, mang theo tôi đi." Thất Tam bày ra đủ loại dụng cụ trên người, kiệt lực quảng bá cho chính mình, "Tôi rất hữu dụng, đây là bom mini, đây có thể dò xét chất lượng đất đai để tính ra độ nhầy của dị chủng, cái này có thể nhanh chóng tra xét một địa điểm, xây dựng nên một bản đồ ba chiều không gian, cái này, cái này..."
"Mấy thứ này chỉ có một mình tôi có thể sử dụng." Anh ta cường điệu, sợ Thích Miên bỏ mình lại.
Thích Miên nhíu mày, mấy thứ này bọn họ trên thực tế không sử dụng được, số ít tuy rằng có thể hữu dụng, nhưng cũng không thắng nổi qua dị năng Giang Hành Chu sử dụng.
Nhưng nhìn Thất Tam, biểu tình sợ hãi cực độ, hơn nữa nếu thật sự lưu anh ta lại nơi này, sau đi xong chuyện phải trở về tìm thì cũng thật phiền toái.
Cô thở dài: "Theo sát chúng tôi, vô luận tôi nói cái gì cũng phải làm theo."
Thất Tam mừng đến khóc: "Ngài yên tâm!"
Bốn người tìm kiếm phòng thí nghiệm, đặc biệt là chỗ Giang Thừa làm việc, mỗi tài liệu đều được mở ra, mỗi góc đều không buông tha, thiếu điều muốn đào cả ba thước đất.
Cuối cùng, ở một chân bàn rỗng ruột, Giang Hành Chu vặn ra tìm được một mảnh giấy cuộn lại.
Đó là xé ra từ một tờ biên nhận chuyển phát nhanh, địa chỉ là ký túc xá công nhân phía trên, bên cạnh có một hình họa thô ráp vẽ một đứa bé trai.
Thích Miên nghi hoặc vì sao tờ giấy như vậy lại giấu kín như thế, Giang Hành Chu lật qua mặt sau, phía sau là bản đồ phòng thủ toàn bộ phòng thí nghiệm ngầm.
Thích Miên: "......" Thế nhưng dùng tờ giấy như thế vẽ ra loại đồ vật này.
Thích Miên im lặng cẩn thận nghiên cứu bản đồ, nhìn thấy đường thông với phòng thí nghiệm ở hai bên, ở giữa chừng được đánh dấu bút đỏ vài vòng cùng dấu chấm than, phía cuối đường lại dùng bút đỏ lặp lại, cùng với một dấu chấm hỏi to.
Thích Miên mở miệng: "Đồ vật ở tầng chót nhất, chúng ta phải đi xuống."
Lâm Ân chỉ vào một đường kẻ thẳng màu đỏ: "Cái này có ý gì?"
Thích Miên cầm bản đồ đi một vòng, sờ đến một chỗ trên mặt tường.
Cẩn thận đối chiếu, xác nhận đường kẻ đỏ chỉ chính là nơi này, vị trí vừa đúng ở bên cạnh chỗ ngồi làm việc của Giang Thừa, bị dụng cụ làm việc của ông che hơn một nửa.
Họ dịch chuyển đám dụng cụ đi, lộ ra hoàn toàn chỗ mặt tường.
"Trên vách tường có một vòng sơn, mới hơn so với bên cạnh." Thích Miên cẩn thận quan sát, ngón tay cọ cọ trên tường, "Hơn nữa quét vôi rất nhiều tầng. Ông ấy ra vào không chỉ một lần."
Vôi tường trên thực tế khác nhau không rõ ràng, nếu là hoàn cảnh trước mạt thế, xác thật không dễ dàng bị người phát hiện.
Trúc đao cầm trong tay, đâm vào vòng vôi quét trên tường. Trúc đao xuyên qua, đầu tiên chạm vào bản kim loại, kim loại này là bản đặc chế, cho dù là trúc đao chém sắt như chém bùn cũng cảm thấy hơi khó khăn. Dùng thêm một chút sức, lực cản trong tay giảm đi hẳn ——
Bên trong là trống không.
Thích Miên ấn đao, vẽ một vòng trên tường, kéo nó ra, miếng tường vỡ rơi ra phía ngoài, lộ ra khoảng tối bên trong, thậm chí vài mảnh tường vụn rơi xuống còn nghe loáng thoáng tiếng vang nho nhỏ.
Có tiếng gió thổi từ bên trong, Thích Miên thăm dò nhìn nhìn, kết luận: "Là ống thông gió."
Đây là một tổ hợp khổng lồ ống thông gió, Thích Miên đào trúng ngay cái ống lớn nhất, vừa đủ một người đàn ông thành niên chui vào, hẳn là bắt đầu từ phòng thí nghiệm lớn nhất kia dẫn tới các chỗ khác.
Ống thông gió thẳng tắp, chất liệu là hạng ưu, không bị tổn hại nhiều từ chấn động vừa rồi, hơn nữa thiết kế cũng rất chắc chắn, chịu được sức nén từ trên xuống để vận chuyển dưỡng khí.
"Lúc trước chúng ta gặp được chỉ có con dị chủng một mắt, nơi này đa số các nơi đã sụp xuống, đường đi bị hủy. Bây giờ chúng ta đi từ nơi này xuống." Ánh mắt cô dừng lại chỗ Lâm Ân và Thất Tam, hỏi lần cuối, "Có đi được không? Nếu không thì lưu lại đây, chờ chúng tôi trở về tiếp."
Lâm Ân cười: "Tuy rằng tôi chỉ có dị năng hệ tinh thần nhưng tố chất cơ thể cũng không kém, có thêm dị năng của các người, tôi sẽ không thành vấn đề."
Thất Tam cũng vội vã nói: "Đại nhân yên tâm, không cần phải lo cho tôi."
Giang Hành Chu để Dưa Dưa treo trên giày, chui vào ống thông gió trước.
Thích Miên mang theo Lâm Ân cùng Thất Tam theo sát sau đó.
Vốn tưởng rằng sẽ khó đặt chân, phải cần vũ khí sắc bén và dị năng bảo trì cho cơ thể bám vào ống, kết quả đi vào trong mới phát hiện ra vách ống dẫn có không ít đinh thô to gắn vào, dùng làm chỗ đặt chân.
Suy nghĩ lại, không khó hiểu đây hẳn là Giang Thừa làm, so ra ông ấy sử dụng ống thông gió này không ít lần để đi tìm hiểu sự tình.
Có đinh trên tường làm điểm dừng chân, họ đi xuống được rất nhanh, cả đường thuận lợi. Trên đường Thích Miên còn sờ được một ít vết cắt theo quy luật, cô rờ rẫm một chút, dùng trúc đao cắt ra một cái, sau khi đẩy ra thì phát hiện đó là một phòng thí nghiệm khác.
Chỉ là, phòng thí nghiệm này đầy tường máu tươi, còn có mấy thi thể bị hút khô, ngã trái ngã phải, không biết lúc ấy xuất hiện cái gì làm người bên trong chết thảm như vậy.
Lại nhìn thêm mấy phòng, phát hiện phần lớn đều như thế, khác nhau là càng đi xuống thi cốt càng ít, tử trạng lại càng thảm thiết, cảnh tượng cũng càng thêm tàn khốc.
Thích Miên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô mở bản đồ Giang Thừa ra, thấy được những chỗ đó trùng với chỗ những vòng đỏ và dấu chấm than.
"Những phòng thí nghiệm này hẳn là những hạng mục chủ lực, đối tượng nghiên cứu hẳn là như lời Giang Thừa nói, đồ vật cần bị phá hủy." Thích Miên suy đoán, "Cho nên, người trong mấy phòng này bị chết thật thảm, có lẽ là khi dị chủng bị biến hóa, thứ bị tập kích đầu tiên là các nhân viên."
Lâm Ân tán đồng: "Vậy mấy phòng xảy ra chuyện là trước hay sau mạt thế?"
Thích Miên trầm ngâm: "Nếu theo chú Giang nói đồ cần phải phá hủy là nguồn gốc mạt thế, vậy chuyện xảy ra ở đây hẳn là trước mạt thế. Ở Lĩnh Nam cũng có một tòa nhà nghiên cứu sinh hóa, phòng thí nghiệm ở đó hẳn là tổ chức con của chỗ này, họ xảy ra chuyện vừa trước mạt thế xảy ra, còn bị nổ mạnh. Nghiên cứu chỗ đó hẳn là chậm hơn nơi này một chút."
Thích Miên bỗng nhiên dừng lại, cô nhớ tới lúc còn ở Lĩnh Nam, lời cảnh cáo của con quạ đen.
Quạ đen nói, "hắn" vẫn luôn nhìn họ chăm chú, vẫn luôn nhìn chăm chú vào con trai Giang Thừa.
"Hắn" hẳn là hướng tới Giang Thừa, bao gồm những thực nghiệm trên dị năng giả ở Lĩnh Nam, người đàn ông tóc húi cua, Hình Y Vân bị làm thực nghiệm dẫn tới dị chủng hóa, cùng với nổ mạnh ở đại học Yến Tân, tất cả đều có bút tích của bọn họ.
Người này, có phải đã chuẩn bị hết thảy từ rất sớm? Là dạng người gì mà mạt thế vừa nổ ra không lâu đã vượt nam ra bắc, một tay an bài hết thảy?
Trong lòng Thích Miên mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.
Bất tri bất giác, Giang Hành Chu đến tới đáy.
Ống thông gió này không dẫn trực tiếp đi tới phòng thí nghiệm dưới cùng, có lẽ lúc Giang Thừa còn ở đây chưa thành công tiến vào nơi đó, cho nên bản đồ còn để lại dấu chấm hỏi, cố tình nơi đó lại là nơi ông chú ý nhất.
Giang Hành Chu đá văng cửa nhỏ chỗ cuối ống thông gió, bốn người chui ra ngoài.
Thích Miên nhìn quanh, sững sờ.
Đây là một phòng kín nho nhỏ lại rất tinh xảo, nói là tinh xảo bởi vì chẳng sợ mạt thế đã xảy ra, nó vẫn bảo trì trạng thái vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên không bị dị chủng xâm lấn qua.
Phòng kín chỉ có hai loại đồ vật, một loại là quần áo xếp thành một cái giường đơn giản, quần áo khá to, có thể thấy được người ở đây khá cao lớn, Thích Miên phỏng chừng Giang Thừa cao cỡ hai mét, nhưng phòng này không lớn, hẳn là ông ấy ở đây khá khó khăn.
Một loại kia, là rất nhiều đồ thủ công.
Đồ thủ công để đầy chung quanh giường, có cái làm bằng gỗ, có cái làm bằng kim loại đặc chế của nơi này, còn có rất nhiều đồ bện vô cùng độc đáo.
Mép giường để gọn gàng mấy đồ bằng gỗ đầy vẻ nữ tính, nhìn ra được đó là từ thiếu nữ tới thành niên, còn có lúc mang thai, toàn bộ đồ đều mang khuôn mặt Hình Y Vân.
Ngoài đồ đạc thiếu nữ, những thứ còn lại đều là đồ cho em bé, nào là yếm đeo hồng nhạt, giày hồng phấn, khăn tay hồng... Tất cả đều là hồng, ngay cả cái vòng tay tinh xảo làm từ kim loại cũng có một tầng sơn phấn phấn nộn nộn.
Nhìn mấy thứ này, Thích Miên trong lòng có một loại cảm giác phá án vô cùng vi diệu, "khó trách Chu ca vẫn luôn chấp nhất với màu hồng nhạt".
Cuối cùng, có một người máy đang được bao thành hộp quà. Sử dụng vừa gỗ vừa kim loại để làm, thậm chí có thể tháo lắp, biến hình. Tuy rằng hộp quà vẫn là màu hồng nhạt, nhưng lễ vật này tuyệt đối chuẩn bị cho bé trai.
Thích Miên nhẹ giọng: "Chu ca, mấy thứ này đều là quà cho anh."
Tầm mắt Giang Hành Chu thờ ơ đảo qua đám quà, anh đi nhanh tới đầu kia gian phòng, đẩy ra miếng kim loại trên tường.
Sau miếng kim loại là khoảng trống nhỏ, vị trí cỡ chỗ tầm mắt khi Giang Thừa ngồi, hẳn là ông quan sát thông qua chỗ thủng này.
Giang Hành Chu nhìn qua lỗ trống một lát, bỗng nhiên đưa tay, phá vỡ mặt tường kim loại.
Mặt tường vỡ ra một động lớn, bọn họ nhìn ra ngoài, hô hấp Thích Miên và Lâm Ân như dừng lại, Thất Tam thiếu chút nữa ngất đi.
Một con mắt bàng bạc, thật lớn, đứng ở không gian ngoài phòng kín, bình tĩnh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhóm người.
1
Thích Miên theo bản năng muốn kéo Giang Hành Chu hộ ra phía sau người, con mắt kia trước sau lại không có động tác gì, Thích Miên nín thở nhìn lại, phát giác ra con mắt to lớn kia bò đầy đường máu vỡ vụn, vẻ rực rỡ vốn có đã không còn, mỗi khối tinh thể hiện tại chỉ là đơn thuần ghép nối bên nhau, màu sắc vẫn cứ lóa mắt, nhưng lại không có cảm giác nhìn chăm chú.
Mà lại giống như... trong trạng thái chờ đợi.
Giang Hành Chu đã đi ra ngoài, anh đứng trước con mắt mỹ lệ, giơ tay ra ấn xuống chỗ tròng mắt.
Tiếng thét chói tai của Thất Tam bị nghẹn lại ở yết hầu.
Con mắt đã hòa tan đồng bạn của anh ta, hiện giờ dưới tay Giang Hành Chu lại chựng lại, biến thành một vòng pha lê hoàn chỉnh màu bạc, bàn tay anh ấn trên bề mặt, tròng mắt xẹt qua một tia sáng, đảo một vòng, cuối cùng từ đó thò ra một cây kim nhọn, đâm vào ngón tay Giang Hành Chu một chút.
Kim nhọn lấy đi một giọt máu của Giang Hành Chu, lui về trong, một lát sau, hình thoi tinh thể trong tròng mắt nhạt dần đi, biến thành một quả cầu trong suốt một màu.
Tay Giang Hành Chu thoáng dùng sức, ấn thẳng vào trong quả cầu, bàn tay xoay xoay, đẩy ra một vòng lại một vòng sóng.
Anh đi thẳng vào trong quả cầu, Thích Miên và Lâm Ân liếc nhau, theo sát phía sau.
Đi vào trong, bốn phía lại lần nữa biến ảo, trước mặt trải ra một màn tối đen, từng dải ngân hà bàng bạc vờn quanh bốn phía, khắp nơi đều là tinh vân cùng bụi vũ trụ.
Thích Miên khiếp sợ với cảnh tượng trước mắt: "Đây là cái gì?"
Tay Giang Hành Chu khoát lên, ngân hà theo bàn tay anh bay nhanh, xoay tròn, chốc sau ngón tay dừng lại ở hình ảnh một tinh cầu, ngón giữa và ngón cái zoom hình ảnh phóng lớn: "...... Là cái lồng."
"Sau khi mở ra, người bên trong không thể đi ra ngoài, bên ngoài cũng không thể đi vào."
Thích Miên ngay từ đầu không hiểu được, sau đó chợt bừng tỉnh.
Giang Thừa thật sự đi thế giới khác tìm một cái cái lồng, phòng ngừa khi kíp nổ ở đây bị nổ thì chứa lại bào tử không cho phi tán!
Cho nên con mắt này cũng không phải dị chủng, lúc ấy bọn họ bị nó công kích là do nó khởi động trình tự phòng bị xâm lấn, tự động phán đoán họ là kẻ xâm lấn nên phát động tấn công.
Nhưng vậy thì vì cái gì, Giang Thừa có cái lồng này lại không phá hủy được phòng thí nghiệm ngầm? Là không kịp, hay là không đủ?
Tay Giang Hành Chu như thưởng thức tinh cầu kia, tinh cầu vốn màu xanh thẳm, giờ phút này đa số diện tích lại bao trùm băng sương, từ trong tản ra một màu xám ảm đạm.
Lâm Ân nhìn trong chốc lát, như thể nhận ra: "Đây là địa cầu! Thì ra là thế, sau khi bào tử khuếch tán, trong không khí lại nảy nở nhanh, khuếch tán, nạp vào năng lượng, hình thành "hồng dạ" lúc đó. Loại sinh vật này đến từ bên ngoài thế giới, cho nên phương thức xâm lấn và sinh tồn là ngoài tầm hiểu biết của con người."
+
Thất Tam há hốc mồm: "Này, này... thật sự có thể giải thích sao? Này rõ ràng là thần a!"
Lâm Ân nhìn anh ta, không biết nghĩ đến cái gì, mở miệng: "Anh lý giải cũng không sai."
"Rốt cuộc thần, cũng có thể là một thứ phép tắc ở thế giới khác."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]