Giang Hành Chu quyết định qua sông, Lâm Ân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chân thành tha thiết cùng cảm kích: "Cảm ơn."
Giang Hành Chu không để ý, Lâm Ân cũng không thèm để ý, cao hứng bắt đầu ra tay chuẩn bị qua sông, tựa hồ được tín nhiệm là chuyện thật đáng vui vẻ.
Anh và mấy người La Minh kiểm tra vật tư đã đạt được.
Bọn họ đã dọn hơn nửa phòng thí nghiệm, đồ ăn đóng trong gói chân không, đệm chăn đều mang lên, ngoài ra còn có thùng dụng cụ của vị kỹ sư điện kia, tất cả được phân phối lên tay mỗi người.
Những người trọng thương không thể chống lại sương mù xám nhưng hiện tại có thể đứng tại đây đều có năng lực nhất định có thể tự bảo vệ mình, hoặc là có người bảo hộ, sẽ không kéo chân sau đội ngũ.
Tất cả mọi người đều biết tiếp theo phải đối mặt với cái gì, trước sau trầm mặc thu thập vật phẩm, tầng ngầm trong lúc nhất thời có vẻ vô cùng áp lực.
Giữa đám người bận rộn, chỉ có Thích Miên bị cưỡng chế phải nghỉ ngơi. Cô ngồi xổm trong một góc, đối diện với con gà mắt to trừng mắt nhỏ.
Con gà đen nhàm chán nhảy nhảy trên đôi chân nhỏ, như nghĩ tới cái gì, từ trong lòng ngực Thích Miên nhảy xuống, cánh quạt quạt trên vùng đất lạnh, sàn đất đông cứng bị nó quạt ra hai đống đất lớn.
Mông nó chổng lên hai đống đất, chân nhỏ củng củng, giống như con bọ hung, củng đám đất đến trước mặt Thích Miên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384803/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.