Chương trước
Chương sau
Thích Miên vội la lên: "Các người có mang theo dị năng giả hệ chữa trị hay không? Chúng tôi yêu cầu cứu trị."

Khóe mắt Giang Hành Chu còn rỉ máu, Lâm Ân quay đầu lại phất phất tay, lập tức mấy người nâng cáng chạy tới, để Giang Hành Chu nằm lên.

Giang Hành Chu muốn cự tuyệt, Thích Miên cường ngạnh đè anh xuống, cô đi theo vài bước, Lâm Ân than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Thích Miên: "Cô càng cần chữa trị hơn cậu ta."

Theo động tác vỗ vai của anh ta, luồng tinh thần lực đang khóa trên đại não Thích Miên đột nhiên bị triệt tiêu, đầu cô đau muốn nứt ra, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Cô bóp đầu, áp lực rê/n rỉ, hàm răng cắn chặt, được đội cứu trợ nâng lên cáng.

Lâm Ân theo sát lên xe, nói thật mau: "Tinh thần lực trấn an sẽ ảnh hưởng đến việc cứu trị chẩn bệnh, kiên trì một chút, trở về có thuốc giảm đau."

Đau đến mức tận cùng, trước mắt Thích Miên chỉ còn màu đen, hàm răng cô run rẩy, bác sĩ cứu trợ luống cuống: "Cô ấy sẽ cắn lưỡi mình, lấy vải tới!"

Lâm Ân trực tiếp bẻ miệng cô ra, ngón tay cong lại chống lại hàm răng, ngón tay thật mau bị cắn chảy máu, cho đến khi bác sĩ đưa băng gạc tới.

Thích Miên dần dần khôi phục bình tĩnh.

Lâm Ân nâng tay lên, nhìn miệng vết thương thấm máu, thoáng nhíu mày, bác sĩ hỏi: "Đội trưởng Lâm, băng bó cho anh một chút?"

Lâm Ân cười lắc đầu: "Không cần, thể chất tôi thật đặc thù, bị thương cũng sẽ mau lành, anh xem!"

Vết thương nhỏ đã bắt đầu kết vảy, khi bác sĩ còn đang tấm tắc khen lạ, nó đã hoàn toàn khép lại.

"Trông chừng cô ấy, tôi đi xem mấy người khác."

Anh an bài xong, đi đến chỗ hai chiếc xe kia. Trong tầm mắt xuất hiện một cô gái nhỏ ôm con gà đen, mặt xám mày tro ngồi ngoài một chiếc xe, cúi đầu vuốt vuốt con gà.

Lâm Ân nhịn không được nhìn con gà hình dáng kỳ lạ kia một cái, Nút ngẩng đầu, mặt lãnh đạm chỉ vào cửa xe: "Em muốn, đi vào."

"Vậy sao không đi vào? Để cho họ kiểm tra cho em một chút." Lâm Ân hỏi, tùy tay muốn kéo cửa xe, người bên trong vội vàng xua tay, lại chỉ chỉ cô gái, lắc đầu điên cuồng.

Tay Lâm Ân dừng lại, nhìn thấy miệng con gà đen còn dính máu tươi, anh ngồi xuống kiên nhẫn hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ khi dễ em sao?"

"Bọn họ, tưởng mở mũ giáp." Nút nghiêm túc trả lời, cô giơ con gà lên, "Gà mổ, bọn họ chảy máu, không cho em đi vào."

Mũ giáp là của cha rác rưởi, chỉ có thể để người họ Giang lấy xuống. Nếu gà chậm một chút, đầu Lương Tiêu và mũ giáp sẽ cùng nhau lăn xuống ục ục, đám người kia còn không chịu nghe cô giải thích.

"Bọn họ đây là, có ý định trả thù!" Khuôn mặt nhỏ căm giận, nhìn đến người bên trong xe còn nhìn cô hoảng sợ, không cao hứng mà quay đầu đi.

Lâm Ân bị bộ dáng hung dữ của cô gái nhỏ chọc cười, không màng phản đối, duỗi tay kéo kéo vài sợi tóc của cô gái: "Anh nói chuyện với họ, đừng nóng. Kế tiếp này sẽ cần em chăm sóc cho giáo sư Lương, anh trai chị gái của em đều bị trọng thương, hiện tại chỉ có em có thể bảo vệ tốt cho bà ấy."

"Anh trai, chị dâu." Nút cường điệu một lần, đầu cúi xuống, thanh âm hơi uể oải, "Bọn họ bị thương thật nặng sao?"

"Đúng vậy, thật nặng." Lâm Ân cường điệu, đột nhiên dừng lại, "Chị dâu? Cô ấy có phải tên Thích Miên, là người yêu của người thanh niên kia?"

"Phải." Nút lại lần nữa kiên định gật đầu, "Chị dâu!"

Lâm Ân một lúc lâu không nói gì, ánh mắt lộ ra điểm xấu hổ, giơ tay lại vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ: "Anh kêu người đem đồ ăn tới cho em."

Lâm Ân xoay người hướng tới chỗ Thích Miên, anh đi thật mau, giống như có chuyện quan trọng. Kết quả đi chỉ tới nửa đường đã thấy trên xe có thêm một người đàn ông, là người ban nãy dùng dây leo.

Đôi mắt người đàn ông còn bọc băng gạc, cúi đầu nắm tay Thích Miên, đang nghe bác sĩ nói bệnh tình của cô, biểu tình anh thật trầm lặng.

"Không xong......" Lâm Ân lẩm bẩm một tiếng, bước chậm lại, chờ bác sĩ nói xong, cố ý gây ra chút tiếng động, người trong xe đồng thời thấy được anh đã đến.

"Vậy các người nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi lại quay lại trị liệu." Bác sĩ nói.

Thích Miên vô pháp nhúc nhích, tinh thần mơ màng không rõ ràng, bởi vì cô giãy giụa nên hiện tại bị trói lại cho cố định trên giường bệnh. Nhưng cho dù như thế, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay người thanh niên.

Lâm Ân nhìn chằm chằm hai đôi tay nắm chặt kia, sắc mặt ra vẻ bình thường nhìn về phía Giang Hành Chu: "Khi chúng tôi đến đây, vì cho kịp thời gian nên đi xuyên qua toàn bộ thành phố. Nhưng hiện tại trên xe có mấy người bệnh trọng thương, ý tôi là bàn bạc với đội sẽ không đi theo đường cũ mà đi đường vòng, sẽ vững vàng hơn một chút, thây ma và dị chủng cũng ít hơn, thuận tiện cho các người dưỡng thương. Tinh thần của cô ấy hao tổn quá nghiêm trọng, thật sự không thích hợp đi đường cấp tốc."

Giang Hành Chu: "Đường vòng đi nơi nào?"

"Từ phía tây nam đập chứa nước, bên kia lúc trước mạt thế ít người, vì phong cảnh không tệ nên được khai phá chủ yếu cho du lịch, như sân trượt tuyết, sân gôn, làng du lịch, rừng cây diện tích không lớn, dị chủng và thây ma không nhiều lắm."

Giang Hành Chu gật đầu, xác nhận phương án này có thể thực hiện.

Lâm Ân nhìn Thích Miên còn hôn mê, cuối cùng cái gì cũng không nói thêm, thoáng nhìn chỗ cửa: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát thì xuất phát ngay, tình huống cô ấy không tốt lắm, phải sớm trở về doanh địa lâm thời mới có thuốc giảm đau, nếu không thì không bởi vì bị thương cũng sẽ sống sờ sờ đau mà chết. Anh cũng biết, cô ấy vì bảo vệ anh... Chính diện công kích con dị chủng hệ tinh thần kia."

Tay Giang Hành Chu nắm tay Thích Miên chợt siết chặt.

Buổi chiều, tinh thần Thích Miên hơi ổn định chút, Lâm Ân hạ lệnh xuất phát.

Anh ngồi ở ghế phụ lái chiếc xe, Giang Hành Chu canh giữ bên cáng. Bác sĩ đã đem dụng cụ chữa bệnh đến trên xe này, làm chút chữa trị đơn giản cho Giang Hành Chu.

Bác sĩ nhìn Giang Hành Chu tim đập vững vàng, ánh mắt lại dời tới chỗ đôi mắt đã gỡ băng gạc, có chút hâm mộ: "Tốc độ khôi phục của cậu cũng thật nhanh, giống như đội trưởng Lâm, nếu tôi cũng thức tỉnh loại dị năng này thì thật tốt."

Lâm Ân cười trả lời: "Hâm mộ cũng không cho anh được. Nói tới tốc độ khôi phục, tôi còn kém xa cậu ta, trọng thương như vậy, nếu là tôi cũng phải ba bốn ngày mới lành được."

Dưới loại tình huống này, Giang Hành Chu không thể che giấu năng lực khôi phục siêu cường của mình, anh nhìn về phía Lâm Ân: "Năng lực khôi phục của anh là tiến hóa sau khi mạt thế tới hay sao?"

"Đúng vậy, đương nhiên." Lâm Ân cười, "Bằng không đâu, anh không phải sao?"

"Tôi cũng vậy." Giang Hành Chu giơ tay nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn, ngón tay ấn trên vầng trán chợt nhíu chặt của Thích Miên, ôn nhu vuốt thẳng nó ra.

Từ kính chiếu hậu Lâm Ân thấy được một màn này, biểu tình có chút cổ quái.

Đoàn xe đi theo lộ trình đã định, đi vòng rất xa, nhưng như theo lời Lâm Ân, con đường này khá bình thản, đi vài ngày cũng chỉ gặp được mấy làn sóng dị chủng nho nhỏ, toàn là dị chủng cấp thấp, đoàn xe thực lực rất mạnh, dễ như trở bàn tay mà đánh vỡ đám dị chủng, có lần thậm chí đã đi qua rồi, Giang Hành Chu mới biết được.

Trong quá trình này, Lâm Ân lộ ra tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ. Tinh thần lực của anh mạnh tới nỗi có thể tạo thành thanh tinh thần, cắt nát đầu dị chủng đến gần, đối với dị chủng hệ tinh thần công kích, anh mở ra một lá chắn tinh thần lực có thể bao phủ cả bốn chiếc xe.

Cũng bởi vì tinh thần lực của anh quá mạnh, khi anh phát ra tinh thần lực trấn an Thích Miên, dị năng giả chữa trị không thể nào dùng dị năng chữa cho não Thích Miên, nhưng nếu trực tiếp trị liệu, trong quá trình chữa trị, đau đớn có thể làm cô phát điên.

Tới chỗ doanh địa tạm thời, Thích Miên có thuốc giảm đau, dị năng giả chữa trị mới cuối cùng dám tiến hành trị liệu cho não cô. Giang Hành Chu bảo Nút tới xe nhìn chằm chằm, còn anh tự mình tay không đi vào rừng cây săn giết dị chủng.

Chữa khỏi xong, Thích Miên dần dần thức tỉnh, Lâm Ân đẩy ra cửa xe, nói chuyện với bác sĩ vài câu, bác sĩ rời đi, anh nói với Nút: "Em đi xem anh trai sao còn chưa trở về?"

Nút nghiêng đầu nhìn: "Vì sao anh không đi?"

Lâm Ân nghẹn.

Thích Miên nhìn anh một cái, lên tiếng: "Nút, anh ấy có chuyện quan trọng thương lượng với chị. Em đi xem sao anh trai còn chưa trở về, được chứ?"

Nút lúc này mới đem con gà để lên đầu, rời đi. Lâm Ân nghẹn một hồi mới lên tiếng: "Cô biết tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, còn trực tiếp nói như vậy với cô ấy?"

"Cô ấy và Chu ca cũng không có gì không thể biết." Thích Miên ngữ khí nhàn nhạt, "Chuyện gì?"

"Cô và Giang Hành Chu cảm tình thật tốt?" Lâm Ân thử đặt câu hỏi.

Thích Miên kỳ quái nhìn anh một cái, giống như muốn nói biết rõ còn cố hỏi.

Lâm Ân ấp úng gật đầu: "Cũng đúng......"

"Có chuyện gì nói thẳng là được."

Lâm Ân im lặng một lúc lâu: "Trước khi tới bên này, tôi mới vừa hoàn thành một nhiệm vụ khác, tiêu diệt đầm lầy phía bắc đế đô, hủy đi một phòng thí nghiệm dùng con người tiến hành thực nghiệm, cứu ra được một người."

"Là nam hay nữ? Là họ Hình sao?" Thích Miên thoáng ngồi thẳng.

"Không phải." Lâm Ân lắc đầu, nhìn cô, "Anh ta chạy thoát ra rồi bị bắt trở về, bởi vì thân phận anh ta rất đặc biệt. Khi chúng tôi cứu ra, hai chân anh ta đã bị gãy, đôi mắt bị mù, hiện tại đang ở căn cứ trung ương điều trị, khi chúng ta trở về hẳn là anh ta đã khôi phục trở lại."

Thích Miên bỗng nhiên hiểu ra được Lâm Ân đang nói cái gì.

"Anh ta tự xưng là người yêu của đầu lĩnh dị năng giả căn cứ Phương Nam, anh ta đào vong cũng là vì đi tìm cô —— anh ta nói không nhớ rõ tên mình, chỉ biết cô kêu anh ta là người câm nhỏ."

Đồng tử Thích Miên chấn động.

Mặt Lâm Ân lộ vẻ thương hại: "Ý tôi là, nếu cô muốn gặp anh ta, chúng tôi có thể an bài. Nếu cô không muốn, chúng tôi cũng sẽ không nói chúng tôi đã gặp cô. Mặc kệ cô chọn lựa thế nào, cô đều không cần có gánh nặng tâm lý. Ở mạt thế này biến số quá lớn, người mất đi sẽ vĩnh viễn không về, sống sót đã là chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu đã có cuộc sống mới, mặc kệ là ai đều nên nhìn về phía trước."

Thích Miên một lúc lâu cũng không nói lời nào, bỗng nhiên nghe được ngoài xe tiếng kêu của Nút: "Anh!"

Thích Miên nhìn về hướng cửa xe, cửa xe mở ra, Giang Hành Chu cầm theo cái túi, nhìn thấy hai người trong xe, nhíu mày: "Quấy rầy hai người hay sao?"

"Không có." Lâm Ân lập tức nói, rời khỏi xe, "Các người nói chuyện đi, khi nào xuất phát tôi sẽ đến thông báo."

Anh mịt mờ nhìn Thích Miên một cái, Thích Miên chậm rãi rũ mắt xuống.

Giang Hành Chu chui vào xe, trên tay đã cầm ra một túi tinh hạch, không ít là của dị chủng cấp cao, cả đám người trong đoàn chấn kinh, cuối cùng đội phó khóc lóc kêu anh che túi lại một chút, miễn cho dị năng giả khác nhìn thấy mà đau khổ.

Thích Miên vươn tay.

Giang Hành Chu tiếp lấy tay Thích Miên vươn ra, lựa trong túi ra một đám tinh hạch đút cho cô, từ cấp cao đến cấp thấp. Đút được một nửa, Thích Miên nâng tay lên ngăn trở, cười nhẹ ra tiếng: "Lại đút nữa thì thành heo, anh cũng giúp em ăn một chút."

Giang Hành Chu bình tĩnh mà lại đút một viên: "Nuôi thành heo cũng là của anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.